Mọi lo âu tan biến....
Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015
Chuyện của chúng tôi
Tôi là kẻ không thích bị ăn đòn, tôi sợ đau và tôi sợ anh....nhưng tôi yêu anh và tôi yêu cái cảm giác được anh quan tâm và lo lắng. Những khi những trận đòn phạt xảy ra vì những sai phạm, đôi khi là ngớ ngẫn của tôi, thường phải vài ngày tôi mới có thể đứng ngồi bình thường. Nhưng tôi thích cái cảm giác sau những trận đòn. Nó làm tâm tôi tĩnh, đầu tôi là yên. Trái tim tôi mở rộng đón nhận những yêu thương. Hồn tôi nhẹ vì biết mình được yêu và thứ tha. Cái cảm giác dằn vặt, đắn đo, dấu diếm, lo sợ tan biến mất.
Tôi vốn mang tính phục tùng và dễ bị ảnh hưởng. những lần bị đánh đòn đã giúp tôi nhận ra rõ ràng điều đó. Nó giúp tôi hiểu rõ bản thân mình hơn. Tôi thấy được những yếu điểm của mình. Tôi cảm thấy gần gũi hơn với chồng, người đàn ông của tôi. vì vậy tôi chia sẻ bí mật này của chúng tôi.
Sau những lần bị đòn tôi luôn muốn nhìn thấy vết bầm tím trên mông, muốn sờ nhẹ lên những lằn lươn vắt ngang dọc. Nó cho tôi cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn. Nó cũng nhắc tôi nhớ tôi thuộc về Đan.
Đan luôn là tôi bất ngờ về những dụ cụ anh dùng để dạy dỗ tôi. Và những tư thế chịu đòn của tôi cũng thường thay đổi tuỳ theo mức độ sai phạm. Điều duy nhất tôi có thể làm trong những lúc ấy là ngoan ngoãn phục tùng anh.

Tôi vốn mang tính phục tùng và dễ bị ảnh hưởng. những lần bị đánh đòn đã giúp tôi nhận ra rõ ràng điều đó. Nó giúp tôi hiểu rõ bản thân mình hơn. Tôi thấy được những yếu điểm của mình. Tôi cảm thấy gần gũi hơn với chồng, người đàn ông của tôi. vì vậy tôi chia sẻ bí mật này của chúng tôi.
Sau những lần bị đòn tôi luôn muốn nhìn thấy vết bầm tím trên mông, muốn sờ nhẹ lên những lằn lươn vắt ngang dọc. Nó cho tôi cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn. Nó cũng nhắc tôi nhớ tôi thuộc về Đan.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)