Với một cái roi da kích thước không quá dài, nhưng dày, rộng và đủ nặng cùng với sức lực của mẹ tôi, mỗi khi roi da được vụt vào mông tôi biết được cảm giá rát bỏng, đau tê dại. Mẹ đánh rất mạnh, rất nhiệt tình, nhưng bình tĩnh và từ tốn từng roi một rơi xuống với độ mạnh nhất định.
Tất cả những phân tích, những bài giảng dạy điều đã được nói từ trước nên khi mẹ đánh, mẹ chỉ tập trung vào những ngọi roi. Những ngọn roi luôn được quật xuống chính xác và mạnh, với một mục tiêu duy nhất là làm mông con gái thật đau rát, thật ngấm đòn để nó nhớ thật lâu bài học kỷ luật.
Mẹ tôi không bao giờ để mình bị chia trí vào số lượng roi quất xuống hay trận đòn đã diễn ra bao lâu. Với bà điều đó không quan trọng. Mẹ chỉ quan tâm đến những phản ứng cơ thể của con gái để biết tôi có thực sự ăn đòn đủ đòn chưa. Hơn ai hết, bà là mẹ nên hiểu rất rõ sức chịu của con gái cũng như phản ứng con gái.
Giai đoạn 1:
khi những ngọn roi đầu rơi xuống, tôi luôn quật cường nghiến răng đón nhận nó, nhưng không lâu sau đó những tiếng rên cố nén sẽ bật lên. Cơ thể tôi gồng lên hết sức để chiến đấu với cơn đau của những ngon roi. Mẹ biết tôi vẫn còn rất cứng đầu cứng cổ, cần phải đánh thêm nhiều cho mềm người ra.
sẽ là sự khởi đầu của nước mắt và van xin ‘’mẹ ơi, con chừa rồi, tha cho con” “đau quá mẹ ơi” “ui da mẹ ơi...huhuh...tha cho con...huhuh con không dám tái phạm”. Đồng thời cơ thể tôi cũng phát ra những phản ứng né đỡ. Nhưng tôi vẫn đủ khôn để biết kiềm chế không giơ tay che mông hay dựt roi. Phản ứng né của tôi chỉ là những chuyển động của đôi mông hòng làm nhẹ bớt sức quật của ngọn roi khi chạm mông, một đôi khi là cánh tay đưa ra sau nhưng dừng lại ở khoảng không như lời cầu xin dừng đánh. Những cái đá chân về phía sau như phản ứng tự vệ tự nhiên. Mẹ biết con gái còn lì đòn lắm, cần phải quật thêm roi vào mông.
Giai đoạn 4: cũng là giai đoạn chấm dứt. Những roi cuối sẽ làm chân con gái như muốn khụy xuống, cơn đau ở mông và đùi đã đạt đến điểm cuối của sự chịu đựng. Mỗi roi quất xuống mông điều làm con gái khó khăn lắm mới không ngã khụy. Đôi chân con gái run rẩy một cách không tự chủ. Rồi cũng đến lúc đôi chân không còn sức chống đỡ thân hình, con gái khụy xuống. Mẹ biết đây là lúc dừng lại. Con gái đã nhận một trận đòn nên thân.
Bước 5: úp mặt vào tường
Bước cuối cùng của sự trừng phạt.Sau trận đòn, mẹ thường cho tôi khoảng thời gian vài phút xoa mông, vài phút nức nỡ và lấy lại tinh thần sau đó bà sẽ bắt tôi quỳ gối ở một góc để ăn năn và suy ngẫm về việc làm của mình. Nói thật tôi ghét bị quỳ gối úp mặt vào tường, đưa đôi mông xưng tấy ra phơi kiểu này lắm. Nhưng tôi có gan cóc tía thì cũng chẳng dám cãi mẹ. Đôi khi mẹ để tôi quỳ đến xưng tấy cả đầu gối, khi được đứng dậy tôi loạn choạng đứng không nổi. Nhưng thường thì mẹ bắt tôi quỳ khoảng 10-15 phút. Khi được phép đứng lên thì cơn đau rát cũng đã dịu lại, tôi bình tĩnh lại và thấu hiểu ra nhiều điều hơn.
---
Mẹ tôi ngày nay hiền lắm, cái gì với bà giờ cũng nhẹ nhàng, du di, vui vẻ sống mỗi ngày, xem nhẹ mọi chuyện. Mẹ giờ đã là bà, bà mê và cưng các cháu lắm. Đến với ông bà các cháu mê tít vì được ông bà dắt đi chơi, đi bơi, đi bải tàng viện, đi siêu thị ông bà cho chọn quà. Những buổi tối được ngủ lại bên ông bà là những buổi tối tưng bừng, ông bà sẽ đọc truyện cổ cho các cháu, được cười nghiêng ngã đến khi giấc ngủ ập đến. Vậy là các cháu mên và quyến luyến ông bà lắm.
Chúng tôi đôi khi chọc ba mẹ””
- ba mẹ giờ nhưng ông bà tiên, ngày xưa ba mẹ khác......bọn con ăn đòn liên tục....
Ba mẹ chỉ cười:
- ngày xưa ba mẹ là ba mẹ, giờ các con là ba mẹ của các con con rồi. Chuyện dạy dỗ là của bọn con. Ba mẹ đã xong trách nhiệm với các con, giờ với các cháu ông bà chỉ con vui vẻ và yêu thương thôi.