Hình như cuộc đời luôn có những đãi ngộ với bạn ấy. Cuộc sống bạn ấy luôn êm đềm nhẹ nhàng ngay cả trong lúc cả xã hội vẫn bôn ba bươn chãi. Như Hằng đáng được thế. Hằng hiền dịu và ngoan, và càng ngoan hơn giữa bọn con nít phá phách, nghịch ngợm như chúng tôi.
Ngày đó nhà Hằng từ Hà Nội dọn đến chung cư chúng tôi. Hằng với 2 bím tóc đong đưa, ngay lập tức là đề tài nổi bật của bọn con nít chung cư.
Và chẳng bao lâu sau đó thì bọn tôi....ghét Hằng cay. Chỉ bởi vì các bậc phụ huynh cứ:
- Con xem gương con bé Hằng đấy.....nó nhẹ nhàng và ngoan biết bao.....
- Hằng nó lễ phép là thế...
- con bé Hằng chẳng bao giờ la cà, tụ tập như chúng mày.....
Đúng vậy, phụ huynh của chúng tôi chỉ mơ được cô con gái như Hằng.
Kỷ niệm thời trẻ con của tôi về Hằng chẳng có gì. Tiếng là ở chung trong 1 tòa nhà chung cư nho nhỏ, nhưng Hằng chẳng bao giờ chơi đùa với chúng tôi. Hằng được mẹ đưa đi, đón về mỗi ngày mỗi ngày. Trường Hằng học là 1 trường điểm của thành phố nên cũng chẳng cùng trường với bọn tôi. Ngoài giờ học Hằng chỉ ở trong nhà làm bài, học bài và tập đàn. Một thế giới, một đẳng cấp khác với bọn tôi, thế nên nếu không có những câu so sánh của các bà mẹ bọn tôi cũng quên hẳn có 1 đứa con gái trạc trang lứa trong chung cư này tên Hằng.
Một kỷ niệm khó quên ở Hằng mà bọn tôi cứ nghĩ đến là lè lưỡi ru2nh mình, đó là những trận ăn đòn Hằng phải chịu. Hằng ngoan, Hằng giỏi như Hằng lại là đứa thường hay bị ăn đòn. Mẹ Hằng là một phụ nữ trẻ và đẹp. Tuy vậy bà rất nghiêm khắc và dữ đòn. Ba Hằng luôn vắng nhà,
Tôi còn nhớ, có một ngày Hằng đem về nhà bản điểm thi học kỳ. Cô nàng bị sụt 2 hạng vì điểm thi môn toán.
Vậy là chúng tôi được chứng kiến cô nàng bị đòn. Cái lũ con nít quỷ chúng tôi vẫn thế, bị đòn hằng ngày như rất thích xem bạn bè bị ăn đòn.
Đi học về, Hằng mở cặp rụt rè đưa cho mẹ bản điểm. Hằng rất sợ mẹ, kỳ này nàng thi bị sụt hạng thế nào Hằng cũng bị đòn. Hằng biết mẹ rất xem nặng việc học hành và xếp hạng của nàng, Hằng đã cố gắng hết sức như....biết thế nào được, Hằng nén tiếng thở dài và sợ sệt chờ cơn cuồng phong đến.
Ngồi xuống cái bank thật đẹp trong phòng khách, bà đưa tay kéo Hằng nằm vắt qua đùi bà, Hằng không dám chống cự, cô nàng có lẽ cũng thường bị đòn nên rất hiểu nguyên tắt, nàng nương người ngoan ngoãn nằm vắt qua đùi mẹ
Mẹ Hằng bắt đầu phát những bạt tay vào mông Hằng, những tiếng bốp bốp vang lên, Hằng vẫn nằm yên và nén tiếng khóc, không biết nó sợ khóc to mẹ sẽ đánh nhiều hơn, hay sợ sẽ cuốn hút nhiều lũ tò mò đến xem nó bị đò hơn?
không lâu sau thì chiếc váy đồng phục của nó bị vén lên, mẹ Hằng vẫn phát vào phần gióp mông và đùi nó những phát chát chúa, lần này tiếng kêu phát ra nghe chan chát vì được quật vào phần da thịt con gái. Hằng đau hơn, nó bắt đầu thút thít và cụt cựa, nhưng ''chát....chát ....chát'' những phát quật tay vẫn rơi điều đặn vào phần da thịt nhạy cảm ''chát....chát ....chát''....Hằng rên rỉ van xin nho nhỏ, nhưng mẹ nó vẫn không có dấu hiệu gì là xót thương con gái....''chát....chát ....chát'' ....
Vài phút trôi qua cũng đủ biến đôi mông và 2 bắp đùi trắng nõn mũm mĩn chuyển màu đỏ ối. Có lẽ mẽ Hằng đã phát không dưới trăm cái bạt tay. Bọn con nít chúng tôi nín thở không dám hó hé. Người phụ nữ có dáng dấp nhỏ bé, luôn tươi cười thân thiệt với mọi người những lúc chạm mặt ở cầu thang lên xuống lại có thể đánh đòn cô con gái duy nhất của mình đau đến thế....thật không thể ngờ được.
Rồi mẹ Hằng đưa tay tụt chiếc quần lót nhỏ của nó xuống, bà cho rằng tội của nó phải bị đòn vào đôi mông trần truồng. Hằng sỡ hãi, xấu hổ, dù gì nó cũng là con gái ở tuổi teen, nó đưa ta ra sau giữ lại chiếc quần vừa rên rỉ năn nỉ
- mẹ,,,,đừng mẹ.....đừng mẹ ơi....
nhưng mẹ Hằng cương quyết đẩy tay nó ra. Chiếc quần lót của Hằng nhanh chóng đựợc tuột xuống, đôi mông tròn đã đỏ và in đầy những dấu tay được phơi trần trong ánh mắt tò mò của lũ bạn hàng xóm.
- Đứng ra giữa phòng kia. Hôm nay mẹ sẽ cho con biết nến con lười học thì sẽ ăn đòn thế nào.
Hằng thút thít đứng giữa phòng khách, hai tay ôm đôi mông.
vài phút sau mẹ Hằng trở lại với môt dây da, như là dây nịt của ba nó. Bà đưa sợi dây trước mặt nó:
- Hằng, hôm nay mẹ sẽ đánh con bằng dây da này
Hằng có vẻ hoảng hốt như không thốt ra lời, nó chỉ nức nở, nó hình như không dám nhìn sợi dây da to bản trong tay mẹ nó.
Tiếng mẹ Hằng lại vang lên:
- Như Hằng, hôm nay mẹ sẽ đánh con 10 roi này, con thấy sao?
Bọn con nít chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, trời....thấy...thấy gì nữa....
- dạ.....Hằng lí nhí lên tiếng......con.....xin...mẹ....
- thế nào? xin gì?
- Xin mẹ...đánh 10 roi ạ....
Bọn tôi lại nhìn nhau, không đứa nào dám thở mạnh....nhưng hình như cùng ý nghĩ, con bé Hằng sụt xuống hạng 3 mà mẹ nó đánh nó dữ vậy....hiệp này là hiệp 3 rồi....Nhìn mẹ nó xinh đẹp, hiền lành, nho nhỏ, có vẻ rất thân thiện với hàng xóm mà dữ đòn dễ sợ.
- con khom người xuống đây
Hằng ngoan ngoãn làm theo lời mẹ nó, bà mẹ lấy tây lật chiếc váy lên cao, bà quyết đánh thật đánh thật đau vào đôi mông trần của con gái và muốn nhìn thấy từng lằn đỏ nổi lên trên mông con.
- Rack......
- á...mẹ ơi....
tiếng roi chạm mông cùng tiếng bật khóc của Hằng làm bọn tôi giật thót mình....
- Rack....Rack.......
- mẹ ơi...huhuhuhuh...đau quá
- Rach....
- huhuhuh đau quá....
Cứ như vậy mẹ nó quất xuống mông nó từ roi này qua rôi khác, mỗi lần ngôi roi chạm mông là Hằng quỵ cả cả người xuống, sức mạnh của mẹ nó và cơn đau từ cây roi làm nó đứng không nổi. Nhưng sau mỗi roi, nó lại cố gắng nhấc mông cao về vị trí cũ.
......
chúng tôi còn chứng kiến nhiều lần Hằng bị đòn nữa. Mà trận nào thì cũng đau ơi là đau. Bọn chúng tôi lâu lâu lại thắc mắc:
- sau nó ngoan thế mà bị ăn đòn đều đều nhỉ.....
còn bố mẹ chúng tôi vẫn:
- xem cái con bé Hằng đấy....con nhà người ta có khác......''thương cho roi cho vọt"