xin lỗi, mình ngâm chuyện này hơi lâu. mong các bạn vẫn vui vẻ đón nhận nó. Đây là phần tiếp theo của:
Chuyện bọn mình_ phần 1: cuối tuần ciné và cái án treo.
Từ tháng 1-2016 :(
-----
Vậy là điều đó cũng đã xảy ra, trận đòn đến như đã thông báo, nước mắt đã tuôn. Nhưng tôi đáng bị điều đó, Từ
roi một, tôi xứng đáng bị đòn, chẳng roi nào là oan cả.
Về đến nhà, sau xuất xem phim và môt buổi tối thứ vui vẻ, hạnh phúc như
bao cặp tình nhân, hạnh phúc như không khí, gió trời. Tiếng cười tôi giòn tan
trong không khí mát lạnh của buổi tối yên bình, giọng anh ấm và trầm. Yêu
thương dâng tràn.
Giá như thời gian ngừng lại nơi đó, giá như những hạnh phúc vui vẻ có thể
đóng băng được thời gian, để tôi chìm mình trong lâu đài tình yêu bất tận. Để
dư âm của cuốn phim cùng chàng tài tử Tom Cruise đẹp trai lãng bãng trong ký ức.
Để ánh nhìn và giọng nó yêu thương của anh là vĩnh cửu, vuốt ve để say mê cùng
nhau đắm chìm.
Cũng đến giờ để trở về tổ ấm.
Về đến nhà, anh bảo tôi lên phòng. Tôi biết chuyện sẽ phải xảy ra. Nhưng
tôi cứ muốn kéo dài thời gian mật ngọt này. Nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương
trìu mến, tôi chớp mắt khoe đôi mi dài ướt, anh vẫn khen tôi có đôi mắt biết
nói. Những khi muốn anh chiều tôi việc gì tôi thường nhìn anh bằng ánh mắt thế
này, và nó luôn hiệu quả. Nhưng lần này tôi không đạt được mục đích.
Tôi vẫn thường rất mâu thuẫn với chính mình, tôi sợ đau, sợ đòn nên luôn
muốn dùng mọi kế để được anh bỏ qua, nhưng nếu tôi đạt được mục đích có lẽ tôi
cũng chẳng vui. Nếu dụ được anh siêu lòng bỏ hình phạt, có lẽ tôi sẽ buồn và thất
vọng về người đàn ông của mình, tôi vẫn muốn người đàn ông mình cương nghị,
nghiêm khắc và nồng nàn yêu thương. Vì vậy trong thâm tâm tôi cũng lóe lên niềm
vui vì anh vẫn giữ được sự kiên nghị của người đàn ông mình say mê.
Chúng tôi lên phòng ngủ. Lên cầu thang chúng tôi vẫn cười nói với nhau.
Không phải chúng ta không nghiêm túc trong kỷ luật, nhưng chúng tôi không muốn
mọi thứ trở nên quá căng thẳng nhức nhối,
nặng nề khi không cần thiết. Trước khi hình phạt diễn ra, chúng tôi vẫn thân
thương, thân mật và nhẹ nhàng với nhau. Bởi mục đích của những hình phạt chúng
tôi trao và nhận là để chúng tôi yêu thương nhau hơn và gần gũi nhau hơn.
Vào đến phòng ngủ anh với tay lấy cái bàn chải gỗ kéo, loại bàn chải gỗ
dùng để tắm. Bất cứ ai thân với tôi biết tôi rất ghét cái bàn chải gỗ này. Tôi
ghét và sợ, vì tôi đã nếm được cái đau nó gây ra cho tôi.
Tôi nhanh tay giằng lấy và ném nó vào góc giường.
Anh cười và khẽ lắc đầu:
- Cầm lên, đưa anh nào. Đừng trẻ con thế vợ.
Tôi bò lên giường, nhặt lấy cái
bàn chải và tinh nghịch ném nó xa hơn về phía cầu thang.
Hình như anh bắt đầu giận. Tôi đang cáng mức cho phép. Nhưng tôi có thể
quay lại được đâu, tôi luôn đi quá đà như vậy, thường sa đà dính chưởng vào
chính những mưu mô dại dột của mình.
- Thôi được, nếu em muốn vậy em sẽ được…..
Anh mở tủ lấy cây thước gỗ bản to và dày như 1 mái chèo nhỏ.
Tôi sợ hãi vội vã chạy đi nhặt cái bàn chải gỗ lên đưa cho anh.
Nhận lại cái bàn chải từ tay tôi anh từ tốn đặt nó lên giường.
Anh nắm tay tôi kéo nằm vắt trên đầu gối anh và bắt đầu đánh đòn tôi. Chẳng
lâu sau đó, chiếc quần lót của tôi cũng được anh lột bỏ. Bàn tay anh vẫn phát
những nhát đau đớn đều vào mông trần tôi.
Đau, đau quá, đau rát! tôi vùng vẫy trên đùi anh, nhưng anh mạnh quá,
tay anh cứng quá như gọng kiềm nên mọi chống cự của tôi điều bị anh vô hiệu
hóa.
- chát,… chát,….chát….
Đau quá…..đau thật đau…anh đã không còn đánh bằng tay nữa….
- chát,… chát…phải….chát….chát….trái
- ô….anh ơi…..huhuhu
- chát…mông phải,….chát mông trái…..chát…..chát…..
Anh đã dùng tới bàn chải gỗ quật xuống mông tôi. Đau đổ cả mồ hôi, nước
mắt và những tiếng rên không làm anh mủi lòng….
- chát,… chát,….chát….
- huhuhu…mình ơi……đau quá……
Anh đã ngừng đánh, tôi cảm được tay anh đang nhẹ xoa trên mông tôi. Cảm
giác yên bình đang dần trở lại trong tôi, hơi thở cũng điều hòa hơn, cơn nức nở
vẫn nối nhau tuôn ra.
Một lúc anh hỏi tôi:
- Em đã làm gì để bị trận đòn này?
- em…hic…em đã tắt điện thoại giữa chừng….hic…
- như vậy là em phạm quy tắc gì của chúng ta?
- em…không tôn trọng anh….em trẻ con….hic…hic…
- Em tắt điện thoại….không nghe anh dặn dò….em về muộn….sao đây?
- em xin lỗi em…vô trách nhiệm và….sử xự thiếu suy nghĩ…..
- em giỏi thật…. em có biết một điều sai trái, em phá vỡ tất cả ba quy tắc?
- em biết….em xin lỗi….
- Thôi được….thế em còn làm gì nữa?
- Em….em….hỗn với anh…..không nghe lời anh….em ham chơi thích bắt chước,
không biết chọn lọc ngô ngữ..…hic….hic….để bị….bạn bè lôi kéo….em….em …..gọi
anh là …gã là….lão….em xin lỗi…xin lỗi anh….em không có ý đó….hic…hic…
- được….vậy bây giờ em có đáng ăn đòn tiếp không?
- anh…..em…..
- thế nào?
- Dạ…có…
Anh đẩy tôi đứng dậy, ra lệnh:
- em ra kia, nằm vắt người qua thành giường này.
Tôi đứng lên, chầm chạp đi về phía cuối giường, ngoa ngoãn làm theo lệnh
anh, gập người qua thành giường. Mặt úp xuống nệm, mông chổng lên, cái tướng của
tôi giờ khó coi và khó đỡ lắm nhưng tôi chẳng dám nghĩ nhiều đến thế, mối lo lắng của tôi giờ là làm sao chịu đựng nổi trận đòn này như một người đang rất
thành tâm nhận lỗi.
- em sẳn sàng rồi chứ?
Sẳn sàng? Tôi có thể sẳn sàng đó nhận?....nhưng tôi có thể trả lời khác
được sao?
- dạ….
‘chát’….cây thướt bản to đã đáp vào mông tôi và tạo ra những làn sóng
làm rung rẫy tất cả các cơ trong tôi ….á …..huhuhu……huhu………….
đau khủng khiếp………đôi
mông tôi rát lên trong từng khoảnh khắc….Cơn đau lan tỏa lan tỏa như sóng
trào……
“chát”…á…….huhuhuu………
“chát”…..
tôi khóc….nước mắt trào không kìm
nén……đôi mông rát bỏng, đau khủng khiếp, có lẽ nó đã to gấp đôi lúc bình thường
“chát”…..chết em mất….huhuhuh đau quá……….em chừa rôi……chừa rồi……tha cho em……tôi
khóc lóc van xin như một đứa trẻ con lỡ dại phạm lỗi lầm…….
“chát”…..á…..những
roi đòn vẫn đáp xuống không thương xót…… “chát”….á…huhuhuhuhu tiếng khóc tôi nhỏ
dần…….đau quá…..đau quá……chỉ là những rên rỉ…….. “chát” …… “chát”….
cứ như thế
tôi lãnh đủ 10 cây thướt to bản của anh vào mông. Đôi mông đau rát, có màu mận
đỏ. Những ngày tới chuyện đứng ngồi với tôi sẽ trở nên khó khắn, đau đớn, đôi
mông cũng sẽ chuyển màu bầm tím….cho đáng tôi tôi….để tôi bớt dại khờ……cho tôi
nhớ, tôi đã là của anh, cho tôi biết nhớ tuân phục người đàn ông của
mình…..huhuhu
Anh đã ngừng đánh, tôi vẫn chúi gập người trong tư thế khó coi đó, chưa
có lệnh của anh tôi nào dám ngồi dậy. Tôi cảm được tay anh đang chạm vào đôi
mông sưng tấy của tôi, anh đang xoa nhẹ nó, anh đang xem sét, kiểm tra, đánh
giá, tôi lo lắng…..sau những trận đòn anh luôn kiểm tra đôi mông tôi, anh luôn
muốn chắc chắn trận đòn có đủ nặng chưa, có làm tôi thấm mà nhớ để không tái phạm,
có cho tôi thấy rõ sai lầm không…v.v….và tôi sợ điều đó lắm….tôi nằm đó mà nín
thở, thầm van xin anh hài lòng với kết quả của trận đòn, vì tôi thật không biết
mình có chịu nổi thêm roi nào không…
Bàn tay anh vẫn nhẹ xoa đôi mông sưng tấy, nhẹ nhàng và cẩn thận, cảm
giác bình yên dần trở lại trong tôi….tôi đã dám nhẹ nhẹ thở ra những làn hơi
dài, cơ thể đã được thả lỏng bớt, những tiếc nấc cũng đã dịu lại…tôi nằm đó tận
hưởng những dịu dàng của anh….
- Đứng dậy đi vợ
Đôi chân tôi tê dại, phần đùi trên đau nhức vì phải chịu vài phát quất.
Đôi chân như muốn đình công, tôi loại choạng không đứng vững nỗi, nhưng anh đã
nhanh tay đỡ lấy cơ thể tôi và tôi như một loài cây leo ẻo lả, lập tức tựa vào
anh. Hương thơm đàn ông tỏa ra từ vùng ngực rộng, tôi đắm mình trong anh, chợt
thấy muốn được tan trong vòng tay anh.
- thôi đừng nhè nữa, anh đưa em đi tắm nhé…
Tôi vòng tay ôm cổ anh:
- anh…..
Chỉ vậy thôi….chỉ nụ hôn tôi thấy bình an. Chỉ bên anh tôi có cảm giác của
người đàn bà hạnh phúc…..thứ hạnh phúc an hòa.