Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Ăn đòn ngày tết vì: Nhàn cư vi bất thiện

Tết năm nay ba mẹ về quê nội đón tết xum vầy. Dù chẳng muốn nó vẫn phải theo. Thật ra đón tết ở quê cũng chẳng tệ, những trò chơi dân gian ít thấy ở thành phố cũng vui và hấp dẫn không kém. Lũ em họ đông đúc và dễ thương làm bạn cùng nó suốt nên nó cũng quên nhớ thành phố.

Ông bà Nội thương đứa cháu thành phố cả năm chỉ gặp 1 lần nên yêu chiều nó lắm. Chỉ có 1 điều nó không được làm là nghịch 2 con vẹt của ông. Ông nó nuôi được 1 cặp vẹt rất đẹp, bộ lông nhiều màu rực rỡ, mỏ vàng óng. Ông chăm bọn chúng từ rất lâu rồi và quý lắm. Bọn con vẹt khôn thần sầu, nó nịnh ông còn giỏi hơn đám cháu nghịch ngợm của ông. Bình thường bọn vẹt được ông nuôi ở trong nhà, nhưng vì ngày tết đông người đến thăm viếng làm bọn vẹt cũng chộn nhộn cả lên nên ông cho chúng ra sau vườn nhà. Lệnh cấm nghiêm ngặt không cho lũ cháu đến gần cái chuồng, không được chọc vẹt và không ném cho chúng ăn lung tung. Tóm lại đó là khu cấm.

Hôm nay mùng bốn tết, bọn nhóc em họ đã vền nhà chúng. Ba nó đưa ông bà đi chùa. Nó ở nhà phụ mẹ cơm nước nhà cửa và chuẩn bị mai về lại thành phố. Nói là phụ mẹ, nhưng chị làm một chút nó đã lẫn trốn ra vườn. Lẫn thẫn một hồi ngoài vườn một hồi cũng buồn, nó tính vào nhà lại thì nghe tiếng lũ vẹt leo nhéo, vậy là có cái để nó chơi.

Nó mon men về phía góc vườn cấm, 2 con vẹt đang rỉa lông cho nhau, bọn chúng nhìn yêu thế. Nó nảy ra ý định bắt lũ chim để vuốt ve chúng như ông Nội vẫn làm.

Nghỉ là làm, nó lay hoay mở cửa chuồn....vù....vù....cả 2 con vẹt bay mất, nó chỉ con nhìn theo, dậm chân gào thét vì hoảng hồn.

Mẹ nghe tiếng thét của nó chạy ra thì bắt tại trận tội lỗi của nó. Mẹ giận tím tái, chỉ bảo nó:

- đứng yên đó!
rồi đi nhanh vào nhà.

Một lúc sau mẹ trở lại với cây roi mây dài trong tay. Nó biết chuyện gì tới sẽ tới. Sẽ chẳng ai có thể cứu nó vào lúc này.

mẹ chỉ về phía chuồng chim:
- Đứng vịn vào đó, đưa mông ra

- mẹ....mẹ....con....lỡ...
- mau....có biết lỗi chưa
- dạ...con xin lỗi....con ....sẽ đi kiếm chim....
- Nga, đứng quay mặt vào chuồng, đưa mông ra, mẹ sẽ cho con một trận nhớ đời
- mẹ...con xin mẹ....cho con vào nhà....
- không van xin gì hết, sai ở đâu phải phạt ở đó cho chừa....
- thế nào, không nghe lờ hả
- dạ, con nghe,
Biết không thể làm mẹ thay đổi nó chùi nước mắt rồi làm theo lời mẹ

 vút....ngọn roi xé gió đạp vào mông nó đau thấu trời
- mẹ ơi....huhuhu nó rên khóc nho nhỏ vì sợ lũ con nít hàng xóm phát hiện bu lại coi thì chết...

Thật ra thì nó không cần sợ điền này, vì vườn ông bà nó thì rộng, cây cối xum xê, nhà này cách nhà kia khá xa, lại nữa góc sau vườn này rất khuất.

vút....vút....vút..... những ngọn roi quất xuống mông nó tơi tả.....

đau quá....nó khóc lớn hơn và đứng khô nga vững nữa

vút...vút....
a...a.....á....
vút ...vút
a.....a....a....chết con''


lần này nó khụy xuống vì đau...nọ ngồi xuống như cách trốn trách ngọn roi, bảo vệ mông đau nhứt như đang nứt ra theo từ vệt roi....

hu...hu  đau quá....mẹ ơi....tha cho con...hic hic....con chừa.....không nghịch dại nữa....huhuh






Nhưng mẹ chưa tha, mẹ để nó ngồi ít phút rồi ra lệnh:
- đứng lên, tụt quần xuống rồi trở về tư thế cũ.
- mẹ...đừng....mẹ....con...
- con thế nào?
- con không dám nữa đâu mẹ....
- được đó là chuyện sau khi con ăn đòn xong. còn giờ thì tụt quần xuống đưa mông ra mau.
- mẹ...cho con vào nhà,....ở đây con.....xấu hổ lắm.....
- con có xấu hổ khi con đã 17 tuổi mà vẫn không biết nghe lời, vẫn không biết giới hạn của mình....làm không tới nơi tới chốn, chỉ đi phá làng phách gây chuyện không hả?
- con....
- tụt xuống mau

Nó biết chần chừ chỉ sẽ nhận thêm hình phạt nặng hơn nên cực chẳng đã, nó lặng lẽ cởi sợ giây nịt, kéo khóa quần, tụt quần jean xuống tới gối rồi quay người lại hai tay vịn chuồng chim, mông đưa ra sau.
- cả cái quần lót nữa...
tiếng của mẹ nó..

Nó nuốt cục nghẹn va sợ xuống lặng lẽ tụt luôn cái quần lót xuống gối, giờ nó phơi đôi mông trần đầy lằn lươn, trong nắng xuân tươi hồng.

Vút...vút....

Những ngọn roi lại được vụt xuống không thương xót.

Đã lâu mẹ nó không đánh đòn dữ như vậy. Trận đòn này thật đau và làm nó thật xấu hổ. Lần đần nó bị đánh ngoài vườn thế này.....đau quá......nhục quá....nó cứ thế khóc hu hu và những ngọn roi của mẹ vẫn vút xuống.

Nó đau quá, đưa tay ra sau đỡ, mẹ bắt nó cuối người chổng mông tay vịn cổ chân, rồi đánh tiếp. ở cái tư thế này mông nó căng ra, roi quất xuống đau thấy trăng sao, đom đóm lân tin, máu trút xuống đầu nó lảo đảo đứng không nổi.
Sau 5 roi mẹ cho nói đổi tư thế, tay khoanh dưới khủy chân, rồi mẹ quấn thêm 5 roi cuối cùng. Sau mỗi roi nói phải đếm và ''xin lỗi mẹ, con phải vâng lời''
 Đến roi cuối mẹ nó quất thật mạnh, rồi cho nó đứng thẳng lên.

Mẹ giảng cho nó 1 bài giáo huấn ngắn nhưng rõ ràng về việc con gái phải biết chăm chỉ, siêng năng, nhẹ nhàng và mẹ sẽ không ngần ngại cho nó ăn những trận đòn no để rèn tính cách nó. Cuối cùng nó khoanh tay xin lỗi mẹ tha thứ. Và nó được cho vào nhà.








Cả buổi trưa đôi mông nó đau nhức trong mọi cử động, mẹ thương nên phụ nó thu xếp những thứ đồ đạc của nó vào valise. Ngày mai, nó sẽ trở về thành phồ, hơn 10 tiếng ngồi xe, làm sau nó chịu nổi...huhuhuhu.

Có tiếng lũ vẹt ríu rít, rồi tiếng xe. Ba và ông bà đã về. Cái lũ vẹt khôn ngoan ấy đã biết đường tìm về và rìu rít với Ông. Ông lại luôn miệng khen nó quá khôn biết trốn khỏi chuồng đi tìm ông.

Mọi thứ vẫn rôm rã, nó ra chào ông bà theo lệnh mẹ, bà vuốt tóc khen cháu ngoan, đưa cho nó 1 bịt đồ ăn, lộc bà lấy ở chùa về...để cháu ăn cho ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ, thông minh cuối năm đậu đại học.

Tất cả cứ như nó vừa ngủ trưa dậy, nhưng đôi mông nó đang nhức nhối kinh khủng, và ngày mai.....nó phải ngồi xe hơn 10 tiếng nếu không bị kẹt xe.....huhuhuhuhu