Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

Mẹ 2: tết....tết....tết sắp đến....: stresss....stressss....ngày cận tết.....




Những ngày tết đang đến gần, cũng nhưng bao nhiêu gia đình khác, chúng tôi cũng tất bật chuẩn bị đón tết. Ba đi làm xa, mọi sửa soạn sắm tết, chuẩn bị cửa nhà, tất cả đều đổ lên vai mẹ.

Mẹ chạy lo đặt cặp bánh chưng, mâm trái cây cho bàn thờ, đem bộ lư đồng cho người ta đánh bóng, mua sắm những thứ đồ khô, bánh mức. Cũng không quên sắm đồ tết đem biếu ông bà.

Tôi đứa con gái lớn trong nhà cũng được mẹ giao cho những công việc nhà. Công việc mẹ giao thường không nặng nề khó khăn lắm nhưng tôi vốn ham chơi, mê net lại thích tán dóc với bạn bè qua WhatsApp nên thường bê trễ công việc. Bị mẹ la trách là chuyện cơm bữa, nhưng trong những ngày bận rộn này thì trước khi giao việc mẹ điều nghiêm mặt dặn dò: 

- Con làm không xong tử tế là roi vào đít đấy. Mẹ không có giờ để đi sữa chữa những bê bối của con đâu. Con gái lớn, sắp lấy chồng rồi cũng phải biết lo toan nhà cửa chứ. 

- mẹ vừa nói con lớn lại đòi đánh đòn con như con nít.

- Con lớn không nên thân thì khác gì con nít. Ngày nào còn ở với mẹ thì liệu hồn đấy.....30 mẹ cũng nọc ra đánh đòn. 


Tôi lè lưỡi rùn mình:

- vâng con biết rồi ạ. Con sẽ lấy chồng sớm để thoát khỏi…..gông cùm của mẹ……

Mẹ hừ nhẹ
- này không đùa nữa, lo mà làm cẩn thận. Mẹ về là phải xong đấy.

Trước khi đi mẹ giao tôi công việc dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ. “Công việc khá đơn giản” tôi nghĩ thầm và mãi mê với chiếc dt. Tôi vào facebook, gởi tin nhắn rủ bạn đi cafe.... lay hoay thế nào mà thời gian trôi qua vèo vèo. 

Mẹ về đến nhà và ....tôi ăn đòn thảm hại.






sẽ kể tiếp khi mông bớt sưng nhé.....




















Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

FaceBook

cuối cùng thì tớ cũng tạo ra cho mình được một tài khoản FB. Làm xong lại ngẫng ngơ, lơ mơ, chẳng biết sẽ tiếp thế nào.
Thôi thì lên đây kêu gào, ấy kêu gọi......các bạn kết bạn với mình với. Mình còn....xanh ...non trong Fb lắm nhé.
Nhưng xin chỉ kết bạn với 18+ thôi ạ, vì tớ non trong fb nhưng....già khằn trong cuộc sống rồi ạ.

cám ơn nhé nhé..........

à quên, fb của mình là Mây Tím Hoàng đấy.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Chuyện bọn mình_ phần 1: cuối tuần ciné và cái án treo.




Tối thứ sáu, tối của hẹn hò, tối của riêng tư, để chỉ có nhau và bày tỏ yêu đương. Chúng tôi quyết định đi xem phim, như mọi khi tôi và anh lại dung dăng, tay trong tay dắt nhau từ tiệm ăn đến rạp ciné.

Đường phố  nhộn nhịp người đi, tấp nập những hẹn hò, tình nhân tay trong tay, mắt trong mắt, mật ngọn từ những lời yêu thương dành cho nhau rù rì xen tiếng tiếng e thẹn. Yêu những buổi tối như thế này.

Đi bên anh tôi cười nói vô lo, anh lắng nghe thỉnh thoảng lại trêu chọc, bọn tôi như những cặp tình nhân nhàn hạ.





Chúng tôi chọn xem bộ phim Edge of Tomorrow  vì tôi thích Tom Cruise. Ban đầu, anh muốn xem Last Passenger vì tính hồi hộp của bộ phim. Chúng tôi tranh cãi nhau như hồi còn hẹn hò và anh lại nhường tôi sau khi lắc đầu lẩm bẩm :
- Thật không hiểu nổi sau em có thể thích những phim hoang tưởng đẫm máu thế này
Tôi lí lắc gật gù:
- Đơn giản vì em thích Tom Cruise trong mọi hoàn cảnh.
Chàng cười khì gật đầu:
- ừ, thì xem, anh xem vì….anh thích em….
Tôi sung sướng cười mãn nguyện nghĩ thầm “anh cũng thật dẽo miệng”

Tôi và chàng vào rạp khi đã trang bị nước uống và gói kẹo M&M. Tôi có thói quen thích nhai kẹo M&M trong những màn gây cấn. Còn anh, chẳng khi nào anh thích kẹo, anh từng bảo, kẹo ngọt lắm, chỉ dành cho những cô nhỏ hay nhè. Và tôi đã im lặng âm thầm tặng anh một cú ngắt ngoạm mục. Rồi cứ như một điều tự nhiên nhất trong cuộc sống, mỗi lần cùng nhau đi xem phim anh lại thủ cho riêng tôi những gói kẹo M&M.

Chúng tôi ngồi vào ghế, chẳng để ý đến những đoạn quảng cáo lướt nhanh trên màn ảnh, thì thầm khúc khích trêu chọc nhau.
Vừa trước khi bộ phim bắt đầu anh ghé vào tai tôi nói nhỏ:
- Tối nay về nhà, em sẽ bị đòn đấy. Em biết vì sao không?
Tôi im lặng trong bối rối. Cũng may bộ phim đã bắt đầu. Tôi lắc đầu mạnh như cố xóa đi những sai phạm mình đã làm và những nỗi lo sợ.

Tự nói với mình hãy tận hưởng những giờ phút hiện tại, hãy để cho mình được cuốn vào những tình tiết của phim. Vì vậy chúng tôi vẫn tay trong tay, say đắm nhau và thỉnh thoảng lại rù rì bàn về chuyện phim. Chuyện gì rồi đâu cũng vào đó, tôi thường nhủ với mình như thế, vì cuộc sống vốn là như thế.

Dĩ nhiên là tôi hiểu mình đã làm gì. Tôi biết mình mắc phải 2 lỗi khá nặng:

Trưa qua anh gọi điện nhắc nhở tôi về đúng giờ và bọn tôi sẽ cũng đến dự tiệc sinh nhật của chị Nhàn, chị gái anh. Tôi chẳng có hứng thú với những buổi tiệc như vậy, vả lại là tiệc sinh nhật thì có cần đúng giờ đâu chứ, đột nhiên tôi thấy phiền ghê gớm. Rồi anh dặn thôi đừng nhuộm tóc này, đừng cắt ngắn thế kia….đột nhiên tôi thấy chán ghê gớm, thế là chẳng nói chẳng rằng tôi cúp máy ngang xương. Tôi biết anh rất ghét điều này và tôi cũng ghét cách phản ứng như thế. Vẫn biết mình đã cư xử rất mất lịch sự, vô duyên, thiếu tôn trọng. Nhưng tôi vẫn thấy lòng bực bực nên đã không thèm gọi anh lại với cái cớ ‘vô tình đụng nút tắt’

Chiều anh về chở tôi đi sinh nhật anh bảo:
- chuyện này anh sẽ tính sổ với em vào cuối tuần, còn bây giờ chúng ta phải đi.


Lỗi thứ 2 là thời gian gần đây tôi thường dùng những đại danh từ như “lão ấy” và “hắn ta” “gã” hoặc đại loại như thế để nói về anh với bạn bè. Thật ra chỉ là đùa cho vui và những từ này tôi bị lây nhiễm từ các bạn gái và đồng nghiệp nữ. Bọn họ cứ thường đùa tôi “vợ ngoan” khi tôi cứ “ông xã tớ, anh ấy, anh nhà em thế này kia”, làm tôi ngượng muốn thộn người và để hòa đồng với đám đông tôi cũng lao vào sử dụng ngôn từ của họ.

Một lần anh nghe thấy khi tôi nói chuyện điện thoại với bạn, anh đã phát vào mông tôi một cái:
- này thôi cách nói ấy đi nhé, nghe thiếu tôn trọng lắm đấy.
tôi cãi anh:
- bạn em vẫn nói thế mà.
- ừ, nhưng anh không thích em nói thế và bị nói như thế.
- Vâng, thôi ạ. Em sẽ bỏ.
anh cảnh cáo:
- Lần sau anh nghe thấy sẽ đánh đòn đấy.

Nhưng rồi hình như bị lậm tôi vẫn cứ xử dụng những từ ấy hồn nhiên. Và rồi anh lại nghe được. Lần này tôi chết chắc.


Bây giờ tôi ngồi đây xem phim mà bụng đánh loto. Phim có những cảnh chiến đấu đẫm máu, những pha hồi hộp đến ngộp thở và tôi cũng có những nỗi lo sợ của riêng mình, tất cả cộng lại cho tôi một cảm giác của cực độ căng thẳng.

 Chàng Tom Cruise vẫn hấp dẫn lôi cuốn trên màn bạc và chàng của tôi vẫn làm tôi nhũn não trong mỗi nụ cười và cái nắm tay. Trời ạ…..tôi muốn giây phút này là mãi mãi…… Có thể nào, có thể nào…..Tôi mong ước bộ phim này sẽ dài nhất lịch sử……



Đèn bật sáng, phim rồi cũng hết. Trước khi rời hàng ghế,  tôi đưa tay vuốt lại váy áo, bỗng khẽ rùng mình nghĩ : “cũng may, mình không bị ăn đòn trước phim, nếu không 2 tiếng ngồi thế này thì……”. Tôi cảm nhận được cái bóp nhẹ của anh trong tay tôi. Nhìn vào mắt anh tôi thấy anh thoáng cười như hiểu tôi vừa nghĩ gì. Vậy là tôi đỏ mặt, cúi đầu dấu sự xấu hổ.

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

Những bài học yêu thương_ phần một: góc chờ đợi

My nhìn quanh căn phòng một lần nữa, đưa mắt kiểm tra từng chi tiết.

Chiếc ghế đã được đặt ở giữa phòng, chuẩn.

Chiếc quần Jeans đã được gấp gọn gàng trên giường, check.

My nghe tiếng bước chân anh vọng lại từ hành lang, nàng nhanh chóng chạy vội đến góc phòng, góc của nàng, đứng đó trong tư thế chờ đợi được định sẵn. 
Vâng cái góc được dành riêng cho nàng mỗi khi anh bảo “em lên phòng chuẩn bị sẳn sàng chờ anh”. My thầm đặt cho nó một cái tên lãng mạn “góc chờ đợi” dù thực chất nó chẳng mang một tẹo của sự lãng mạn. Còn cái tư thế đứng chờ của nàng lại càng xa vời vợi của sự lãng mạn. 





My nghe tiếng cọt kẹt khi của cách cửa được mở ra. Nước mắt chợt âm thầm nối đuôi nhau lăn dài. My cảm nhận được sự hiện diện của anh trong phòng rất rõ, dù Đan vẫn chưa lên tiếng. My biết anh đang nhìn về phía cô và My chợt thấy rùn người. 





Rồi My nghe tiếng chân anh đi về phía giường ngủ, My thấy bóng Đan in trên tường khi anh khom người ngồi xuống giường. Không gian yên lặng đến ngộp thở, My nghe được cả tiếng bíp thật nhỏ từ chiếc nệm khi anh ngồi xuống. Nước mắt My vẫn lặng lẽ rơi. 

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

cảm nhận trong cơn bão đòn

Anh bảo phạt 20 cây. 



Mỗi cây anh quất xuống như trời giáng, đau thấu trời. Mỗi lần em khụy xuống anh lại chờ đợi em nâng mông lên trở về vị trí rồi lại giáng xuống một thước kinh hoàng.....Khóc em cứ khóc.....đau em cứ đau...rên em được phép rên.....nhưng van xin là cấm kị...

Mỗi lần cây thước gỗ bản to của anh quất xuống cơn đau lan tỏa ra hết đôi mông rồi xuống tời đùi.... em khụy xuống vì sức mạnh từ anh giáng xuống.....em khụy xuống vì không chịu nổi cơn đau...em khụy xuống vì đôi chân không đở nổi nữa.....anh ơi...


                            


Đau...đau lắm...đến như đã hết giới hạn chịu đựng của em rồi....đau đến nổi em ước giá mình được chết giả, được ngất đi để anh đừng đánh nữa, hay mất hết đi cảm giác để khỏi phải chịu tiếp những roi con lại. ...Nhưng em biết mình sai....em biết em phải chịu cho xong trận đòn này rồi sẽ được tha thứ, sẽ được bắt đầu lại trong yêu thương nên,,,,mỗi khi cơn đau dịu bớt em lại cố nhấc mình lên để lãnh nhận trọn vẹn một đòn mới. Em đã kiên cường nhận lãnh trận đòn một cách đầy đủ và can đảm phải không anh? Dù là trong cơn khóc ròng khổ sở thì em vẫn lãnh đủ mà anh nhỉ.

20 roi quất xuống, mông em dập nát, tối nay nó sẽ bầm tím,anh sẽ xoa thuốc làm tan máu bầm cho em anh nhé......cả tuần tới này em sẽ đứng ngồi trong đau đớn. Cơn đau sẽ nhắc em nhớ đừng làm những điều dại khờ nữa. Cơn đau nhắc em, em là của anh. Cơn đau này rồi cũng sẽ qua.....nhưng em chẳng biết trận đòn kế tiếp sẽ đến lúc nào.....anh bảo....tất cả là do em thôi......nếu em không muốn anh đánh đòn thì đừng hư.....nhưng em lại chẳng giữ được mình....có lẽ vì vậy em cần anh.....em cần những trận đòn đau để nhắc nhở mình đừng lún sâu vào những dại khờ.




Bị anh đánh đòn thế này, có lúc em ghét anh ghê, nhưng em sợ anh nữa nên không dám bỏ chạy hay la lối, cãi lại anh như hồi xưa.... ơ...thế là em cũng đã học được cách làm chủ ngôn từ mình anh nhỉ, em đã học được cách kiềm chế bản thân đấy.Thương em nhiều thêm chút anh nhé. 

Có lúc em thấy anh hung dữ như hung thần ấy. Sợ anh đến quíu cả tay chân. Nhưng khi đươc anh yêu thương em lại thấy bình an bao phủ va thấy mình thật hạnh phúc. Mà anh thì vẫn cứ luôn yêu thương em và ngọt ngào, chỉ trừ những khi em lỗi thì anh.....ôi em sợ.....

Thật ra đây là một trận đòn rất nặng anh nhỉ. chỉ vì em cũng đã phạm một tội rất nặng mà......em xin lỗi.


Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

.....từ thuở bơ vơ mới về.......

Tình cờ đọc mẩu truyện tranh vui vui này, thấy những điều quen quen nên đem chia sẽ ở đây. Đời thường....rất bình thường.

P.S. O.X đọc xong bảo" Cũng giống tụi nình em nhỉ"

---
- Anh, có thấy chùm chìa khóa em ở đâu không?
- anh vừa thấy nó trong phòng ngủ ấy. Mà sao em không treo nó lên móc khóa, cứ để lung tung rồi tìm tung cả nhà lên.
- Ừ....em quên


- Anh có thấy cái bóp của em đâu không?
- em lại bừa bãi rồi, nó nằm tren ghế đó. Sao em không ngăn nắp một chút.
- anh sao khó khăn ông cụ ghê thế?
im lặng lắc đầu

- Nhi ơi, sao giày dép lung tung đầy nhà vậy nè.
- ôi, ôi.....em quên đấy.
- làm ơn trật tự chút đi, anh điên đầu rồi này....
- biết rồi, khổ lắm....nói mãi......khó khăn làm gì thế.....anh cằn nhằn như ông vụ ấy.
than thầm ''trời..... điên mất''


- Nhi ơi, có trách nhiệm chút đi, em làm gì để nước chảy tràn lan thế này sao? Sao em luôn gây chuyện thế hả Nhi?????? bê bối quá thể.
- Anh làm gì la lối ghê vậy. Anh cứ như bố tôi thế. Tôi là bạn gái anh nhé, không phải con gái anh nhé, đừng cứ hở chút là cằn nhằn, lên giọng dạy dỗ nữa, mệt lắm.
- Này, em ăn nói cho nó có lễ độ chút nhé, nếu cứ thái độ ấy thì đừng trách anh đấy.
- Anh làm gì tôi? Đánh tôi hả? Anh ngon?
- Đúng anh cảnh cáo em đấy, còn tiếp tục anh quất cho nột trận đấy.
- Anh đi chết đi.




- Thế này thì phải cho một trận thật rồi.
- Anh dám!





- Ôi....đừng anh.....đừng....đau....đau....đi chết đi.....

chát...chát...chát....chát....chát...chát...chát....chát....
- á,....đừng mà....đừng....đau quá....đồ đáng ghét.....

chát...chát...chát....chát....
- ui da....hu...hu.....hu....buông tôi ra.....
chát...chát...chát....chát....
- ui....ui....má ơi......đau quá....huhuhuhuh....tôi ghét anh......
chát...chát...chát....chát...
- aaaaa.....
- chát...chát...chát....chát....
- anh ác......a.....á..... quá.......
chát...chát...chát....chát....
- huhuhuhu...á a...
chát...chát...chát....chát....
- chừa nhé.
chát...chát...chát....chát....
- hu...hu...dạ...chừa
chát...chát...chát....chát....
- dữ dằn nè
chát...chát...chát....chát....chát...chát...chát....chát....
- ui...da....hu...hu....em....chừa.....
- hung hăng, nè.....chát...chát...chát....chát....
- huhuhuhu......chừa rồi......




- chưa chừa đâu. Đứng lên.
- huhuhuhu em xin lỗi.......em không dám nữa......
- Cúi xuống đây.....phải cho em một bài học nhớ đời mới được
- chát...chát...chát....chát....chát...chát...chát....chát....
- hu...hu...hu...a.....a.....
chát...chát...chát....chát....
- đau....quá.....á....
chát...chát...chát....chát....
- đau cho chừa nhé.....chát...chát...chát....chát....
- á......chết mất.........
- chết cái tính dữ dằn đi nhé
chát...chát...chát....chát....
- á....á......em ....xin....anh....





- còn hỗn hết?
híc híc híc:
- hết.....
chát...chát...chát....chát.... nói đàng hoàng
- á,,,,ui.....dạ hết dám.
- Nhi chừa chưa?
- dạ chừa.
- Em có biết phép tắt không?
- dạ biết.
- có nghe lời anh không?
- Dạ nghe.
- Em có thấy lỗi mình chưa?
- dạ có.
- Có lỗi thì thế nào?
- em.....hic......xin lỗi ạ,,,,hic...hic....
- ngoan, giờ ra giữa phòng đứng khoanh tay lại cho anh
- anh....thôi....
- thế nào? một trận vì tội không nghe lời nữa nhé?
- không....đừng em nghe.....em nghe.....
- cởi bỏ cái quần ra gấp lại ngay ngắn rồi đứng thẳng, khoang tay suy nghĩ về thái độ vừa rồi của em đi.......
- dạ....
- anh đi lấy điện thoại chụp hình lưu lại cho em. Mỗi khi muốn lên cơn dữ thì lấy ra xem nhé.....Biết trước hậu quả nhé....




5 phút sau....
- Thôi anh tha....lại đây với anh nào. Người yêu....





- những lúc thế này em rất đáng yêu, yêu em quá đi mất thôi......
- hứ......em.....em....yêu anh.....
- không ghét anh nữa à? 
- anh này.....
- thế nào? Ác nhỉ?...
- anh dữ quá.....em.....đau này....ác quá....
- ừ ác thật .....đưa anh xoa nào....
......
- còn ghét anh không!
- ứ.....không ....em yêu.....anh...... Anh dữ....
- Ngoan thế.....anh yêu em...... Em hiền......








Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Bố ơi....con hứa.......

Năm ngoái Phương thi rớt đại học, Phương biết bố mẹ buồn lắm, Phương cũng buồn và thất vọng đến để rũ người.

Nhưng rồi Bố là người lên tiếng trước:
- Rớt thì ráng mà học ôn thi, kỳ tới lại thi tiếp con ạ. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Phương quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:
- Vâng, con hết buồn rồi, bố đừng lo. Con sẽ cố gắng ở kỳ tới bố ạ.

Rồi mẹ ngã bệnh, bệnh mẹ nặng dần theo thời gian. Mọi lo toan trút hết lên đôi vai bố.

Rời trung tâm luyện thi, Phương hối hả đạp xe về nhà. Mở cổng Phương cắm cúi dắt xe đi nhanh vào trong. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nước mắt Phương lăn dài lo lắng. Phương thương mẹ, thương Bố và chán ghét bản thân mình ''vô tài, bất lực''. Biết làm gì để xoa dịu cơn đau của mẹ và nhẹ gánh lo âu của bố đây.

- Thưa Bố con mới về.
Phương lên tiếng chào Bố nhưng không dám nhìn bố, Phương sợ nàng sẽ bật khóc thành tiếng mất.

Phương lặng lẽ xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cho 2 bố con. Từ ngày mẹ bệnh, mâm cơm nhà Phương chỉ còn 2 bố con. Bố chăm mẹ ăn bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn. Bữa tối đạm bạc và yên lặng nặng nề bao phủ.

Đêm, Phương trằn trọc mãi không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên Phương cũng không dám trở mình, Phương sợ làm mẹ thức giấc. Khẽ đưa tay sờ lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Phương nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình...

Nếu cứ đi học, theo đuổi mãi giấc mơ đại học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho Phương học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều. Phương không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để Phương được học đại học. Với Phương, sự sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

----

- Bố à, đầu tháng tới Bố cho con lên ở với dì Liên bố nhé?
Bố yên lặng đưa mắt nhìn Phương:
- sao thế con?
- Con lên chỗ dì Liên cho gần trường bố ạ, với lại con cũng muốn phụ giúp dì Liên bán hàng cho... đỡ buồn. Bố cho con đi Bố nhé?

Phương nhìn bố thăm dò. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:
- Cũng được con ạ.

Rồi đầu tháng Phương lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì Liên tấp nập, đông khách. Bận bịu luôn tay với công việc bán hàng, Phương chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, buồn phiền.

Phương ăn ở nhà dì Liên nên chẳng tốn kém gì, còn tiền công tháng dì bảo Phương gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, Phương thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

------

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng, kìm nén cơn giận:
- Phương về nhà ngay, Bố muốn nói chuyện với con.




Phương theo bố về nhà. Suốt chuyến đi là sự im lặng đến rợn người. Ngồi sau lưng bố Phương biết Bố đang rất giận mình nhưng vì nguyên nhân gì thì Phương không thể đoán ra. Nổi hồi hộp lo sợ làm Phương chẳng dám cất tiếng hỏi.

----


Vào đến nhà, Bố đóng cưa, rồi Bố gằn từng tiếng:
- Phương, cuối xuống đó cho Bố.

Phương sợ hãi chẳng dám chờ bố nhắc lại mệnh lệnh, lập tức làm theo bố

- Phương hôm nay Bố phải đánh cho con một trận đây
- Dạ....bố.....đừng đánh..... tha cho con....
- không thể tha thứ cho con được, khom người xuống đó
Giọng Bố chứa chứa giận dữ và u phiền


- vút.....chát....vút.....chát....
những ngọn roi mây từ tay bố vụt xuống mông Phương những lằn đau nhức nhối
- vút.....chát....vút.....chát....
Ban đầu Phương cố cắn răng kiềm hãm tiếng rên xiết. Nước mắt ướt rơi 
- vút.....chát....vút.....chát....
- á! Đau quá bố ơi
Phương bật tiếng kêu đau
- vút.....chát....vút.....chát....
những ngọn roi lại được vút xuống
- á....au....huhuhu.....

- Phương!
- Dạ....
- Tại sao con nói dối bố?
- vút.....chát....vút.....chát....
- á....con....con....
- con - vút......chát....dối.....- vút.....chát....bố......
- á......con ....híc....xin lỗi...híc....bố ạ......
- vút.....chát....vút.....chát....rồi con sẽ ra sa đây hả? - vút.....chát....vút.....chát....
- á......á.....bố ơi.....

Cứ thế những roi đòn của bó cứ quất xuống mông Phương không dứt....Phương đau lắm rồi.....Phương chẳng còn giữ kẽ được nữa khóc khan cả tiến. Phương chẳng còn lo hàng xóm nghe tiếng Phương bị đòn nữa. Phương bắt đầu lảo đảo đứng không vững nữa.






Rồi bố cũng ngừng đánh. Ông đỡ Phương đứng lên ôm Phương vào lòng khẽ khàng, vụng về lau nước mắt cho con gái.

Khi cơn nức nỡ dịu lại, Bố đẩy Phương ra, ông rót ly nước lạnh đưa cho Phương. Ông ra lệnh:
- Uống đi, rồi ta nói chuyện.

Phương lặng lẽ uống hết ly nước, thấy dịu lại cơn đau và sợ.

- Tại sao con lại nói dối bố hả Phương?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tập hồ sơ đăng ký thi đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm và muộn phiền vời vợi.


Câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con... xin lỗi bố...con...con... bố ơi, con không thể chỉ lo tập trung vào việc học được.....mẹ bênh thế này.....Con....không thể .... để bố một mình vật lộn vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học..... Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con không thể bố ơi....tha lỗi cho con bố nhé..... Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ,. Bố nhé....đừng giận con......con hứa sẽ thi đại học mà.....con hứa.....

Ôm Phương vào lòng, Bố khẽ vuốt tóc Phương vừa nói nhỏ:
- Dại lắm con ạ, Bố lo được....lo được.....tương lai của con đấy con gái.......hứa với bố năm sau thi lại và phải đậu con gái nhé......hứa nhé....

Phương thút thít trong ngực bố thì thầm:
- Con hứa,....con hứa....với bố......

Lần đầu tiên trong đời, Phương nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ngân ngấn nước.