Tối thứ sáu, tối của hẹn hò, tối của riêng tư, để chỉ có nhau và bày tỏ yêu đương. Chúng tôi quyết định đi xem phim, như mọi khi tôi và anh lại dung dăng, tay trong tay dắt nhau từ tiệm ăn đến rạp ciné.
Đường phố nhộn nhịp người đi, tấp nập những hẹn hò, tình nhân tay trong tay, mắt trong mắt, mật ngọn từ những lời yêu thương dành cho nhau rù rì xen tiếng tiếng e thẹn. Yêu những buổi tối như thế này.
Đi bên anh tôi cười nói vô lo, anh lắng nghe thỉnh thoảng lại trêu chọc, bọn tôi như những cặp tình nhân nhàn hạ.
- Thật không hiểu nổi sau em có thể thích những phim hoang tưởng đẫm máu thế này
Tôi lí lắc gật gù:
- Đơn giản vì em thích Tom Cruise trong mọi hoàn cảnh.
Chàng cười khì gật đầu:
- ừ, thì xem, anh xem vì….anh thích em….
Tôi sung sướng cười mãn nguyện nghĩ thầm “anh cũng thật dẽo miệng”
Tôi và chàng vào rạp khi đã trang bị nước uống và gói kẹo M&M. Tôi có thói quen thích nhai kẹo M&M trong những màn gây cấn. Còn anh, chẳng khi nào anh thích kẹo, anh từng bảo, kẹo ngọt lắm, chỉ dành cho những cô nhỏ hay nhè. Và tôi đã im lặng âm thầm tặng anh một cú ngắt ngoạm mục. Rồi cứ như một điều tự nhiên nhất trong cuộc sống, mỗi lần cùng nhau đi xem phim anh lại thủ cho riêng tôi những gói kẹo M&M.
Chúng tôi ngồi vào ghế, chẳng để ý đến những đoạn quảng cáo lướt nhanh trên màn ảnh, thì thầm khúc khích trêu chọc nhau.
Vừa trước khi bộ phim bắt đầu anh ghé vào tai tôi nói nhỏ:
- Tối nay về nhà, em sẽ bị đòn đấy. Em biết vì sao không?
Tôi im lặng trong bối rối. Cũng may bộ phim đã bắt đầu. Tôi lắc đầu mạnh như cố xóa đi những sai phạm mình đã làm và những nỗi lo sợ.
Tự nói với mình hãy tận hưởng những giờ phút hiện tại, hãy để cho mình được cuốn vào những tình tiết của phim. Vì vậy chúng tôi vẫn tay trong tay, say đắm nhau và thỉnh thoảng lại rù rì bàn về chuyện phim. Chuyện gì rồi đâu cũng vào đó, tôi thường nhủ với mình như thế, vì cuộc sống vốn là như thế.
Dĩ nhiên là tôi hiểu mình đã làm gì. Tôi biết mình mắc phải 2 lỗi khá nặng:
Trưa qua anh gọi điện nhắc nhở tôi về đúng giờ và bọn tôi sẽ cũng đến dự tiệc sinh nhật của chị Nhàn, chị gái anh. Tôi chẳng có hứng thú với những buổi tiệc như vậy, vả lại là tiệc sinh nhật thì có cần đúng giờ đâu chứ, đột nhiên tôi thấy phiền ghê gớm. Rồi anh dặn thôi đừng nhuộm tóc này, đừng cắt ngắn thế kia….đột nhiên tôi thấy chán ghê gớm, thế là chẳng nói chẳng rằng tôi cúp máy ngang xương. Tôi biết anh rất ghét điều này và tôi cũng ghét cách phản ứng như thế. Vẫn biết mình đã cư xử rất mất lịch sự, vô duyên, thiếu tôn trọng. Nhưng tôi vẫn thấy lòng bực bực nên đã không thèm gọi anh lại với cái cớ ‘vô tình đụng nút tắt’
Chiều anh về chở tôi đi sinh nhật anh bảo:
- chuyện này anh sẽ tính sổ với em vào cuối tuần, còn bây giờ chúng ta phải đi.
Lỗi thứ 2 là thời gian gần đây tôi thường dùng những đại danh từ như “lão ấy” và “hắn ta” “gã” hoặc đại loại như thế để nói về anh với bạn bè. Thật ra chỉ là đùa cho vui và những từ này tôi bị lây nhiễm từ các bạn gái và đồng nghiệp nữ. Bọn họ cứ thường đùa tôi “vợ ngoan” khi tôi cứ “ông xã tớ, anh ấy, anh nhà em thế này kia”, làm tôi ngượng muốn thộn người và để hòa đồng với đám đông tôi cũng lao vào sử dụng ngôn từ của họ.
Một lần anh nghe thấy khi tôi nói chuyện điện thoại với bạn, anh đã phát vào mông tôi một cái:
- này thôi cách nói ấy đi nhé, nghe thiếu tôn trọng lắm đấy.
tôi cãi anh:
- bạn em vẫn nói thế mà.
- ừ, nhưng anh không thích em nói thế và bị nói như thế.
- Vâng, thôi ạ. Em sẽ bỏ.
anh cảnh cáo:
- Lần sau anh nghe thấy sẽ đánh đòn đấy.
Nhưng rồi hình như bị lậm tôi vẫn cứ xử dụng những từ ấy hồn nhiên. Và rồi anh lại nghe được. Lần này tôi chết chắc.
Bây giờ tôi ngồi đây xem phim mà bụng đánh loto. Phim có những cảnh chiến đấu đẫm máu, những pha hồi hộp đến ngộp thở và tôi cũng có những nỗi lo sợ của riêng mình, tất cả cộng lại cho tôi một cảm giác của cực độ căng thẳng.
Chàng Tom Cruise vẫn hấp dẫn lôi cuốn trên màn bạc và chàng của tôi vẫn làm tôi nhũn não trong mỗi nụ cười và cái nắm tay. Trời ạ…..tôi muốn giây phút này là mãi mãi…… Có thể nào, có thể nào…..Tôi mong ước bộ phim này sẽ dài nhất lịch sử……
Đèn bật sáng, phim rồi cũng hết. Trước khi rời hàng ghế, tôi đưa tay vuốt lại váy áo, bỗng khẽ rùng mình nghĩ : “cũng may, mình không bị ăn đòn trước phim, nếu không 2 tiếng ngồi thế này thì……”. Tôi cảm nhận được cái bóp nhẹ của anh trong tay tôi. Nhìn vào mắt anh tôi thấy anh thoáng cười như hiểu tôi vừa nghĩ gì. Vậy là tôi đỏ mặt, cúi đầu dấu sự xấu hổ.
Mong chờ chap mới của bạn. M rất thích truyện của b
Trả lờiXóaVui vì bạn thích. Nhưng mình chưa biết khi nào mới viết tiếp á. Giờ mình như người đang ăn buffet ấy, cứ mỗi thứ 1 chút mà chẳng kết thúc được cái nào, tuỳ hứng và thời gian mình có hà. Chán ban nhỉ?
Xóa