Nhưng rồi Bố là người lên tiếng trước:
- Rớt thì ráng mà học ôn thi, kỳ tới lại thi tiếp con ạ. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.
Phương quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:
- Vâng, con hết buồn rồi, bố đừng lo. Con sẽ cố gắng ở kỳ tới bố ạ.
Rồi mẹ ngã bệnh, bệnh mẹ nặng dần theo thời gian. Mọi lo toan trút hết lên đôi vai bố.
Rời trung tâm luyện thi, Phương hối hả đạp xe về nhà. Mở cổng Phương cắm cúi dắt xe đi nhanh vào trong. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nước mắt Phương lăn dài lo lắng. Phương thương mẹ, thương Bố và chán ghét bản thân mình ''vô tài, bất lực''. Biết làm gì để xoa dịu cơn đau của mẹ và nhẹ gánh lo âu của bố đây.
- Thưa Bố con mới về.
Phương lên tiếng chào Bố nhưng không dám nhìn bố, Phương sợ nàng sẽ bật khóc thành tiếng mất.
Phương lặng lẽ xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cho 2 bố con. Từ ngày mẹ bệnh, mâm cơm nhà Phương chỉ còn 2 bố con. Bố chăm mẹ ăn bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn. Bữa tối đạm bạc và yên lặng nặng nề bao phủ.
Đêm, Phương trằn trọc mãi không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên Phương cũng không dám trở mình, Phương sợ làm mẹ thức giấc. Khẽ đưa tay sờ lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Phương nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình...
Nếu cứ đi học, theo đuổi mãi giấc mơ đại học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho Phương học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều. Phương không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để Phương được học đại học. Với Phương, sự sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
----
- Bố à, đầu tháng tới Bố cho con lên ở với dì Liên bố nhé?
Bố yên lặng đưa mắt nhìn Phương:
- sao thế con?
- Con lên chỗ dì Liên cho gần trường bố ạ, với lại con cũng muốn phụ giúp dì Liên bán hàng cho... đỡ buồn. Bố cho con đi Bố nhé?
Phương nhìn bố thăm dò. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:
- Cũng được con ạ.
Rồi đầu tháng Phương lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì Liên tấp nập, đông khách. Bận bịu luôn tay với công việc bán hàng, Phương chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, buồn phiền.
Phương ăn ở nhà dì Liên nên chẳng tốn kém gì, còn tiền công tháng dì bảo Phương gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, Phương thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:
- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.
------
Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng, kìm nén cơn giận:
- Phương về nhà ngay, Bố muốn nói chuyện với con.
Phương theo bố về nhà. Suốt chuyến đi là sự im lặng đến rợn người. Ngồi sau lưng bố Phương biết Bố đang rất giận mình nhưng vì nguyên nhân gì thì Phương không thể đoán ra. Nổi hồi hộp lo sợ làm Phương chẳng dám cất tiếng hỏi.
----
- Phương, cuối xuống đó cho Bố.
Phương sợ hãi chẳng dám chờ bố nhắc lại mệnh lệnh, lập tức làm theo bố
- Phương hôm nay Bố phải đánh cho con một trận đây
- Dạ....bố.....đừng đánh..... tha cho con....
- không thể tha thứ cho con được, khom người xuống đó
Giọng Bố chứa chứa giận dữ và u phiền
- vút.....chát....vút.....chát....
những ngọn roi mây từ tay bố vụt xuống mông Phương những lằn đau nhức nhối
- vút.....chát....vút.....chát....
Ban đầu Phương cố cắn răng kiềm hãm tiếng rên xiết. Nước mắt ướt rơi
- vút.....chát....vút.....chát....
- á! Đau quá bố ơi
Phương bật tiếng kêu đau
- vút.....chát....vút.....chát....
những ngọn roi lại được vút xuống
- á....au....huhuhu.....
- Phương!
- Dạ....
- Tại sao con nói dối bố?
- vút.....chát....vút.....chát....
- á....con....con....
- con - vút......chát....dối.....- vút.....chát....bố......
- á......con ....híc....xin lỗi...híc....bố ạ......
- vút.....chát....vút.....chát....rồi con sẽ ra sa đây hả? - vút.....chát....vút.....chát....
- á......á.....bố ơi.....
Cứ thế những roi đòn của bó cứ quất xuống mông Phương không dứt....Phương đau lắm rồi.....Phương chẳng còn giữ kẽ được nữa khóc khan cả tiến. Phương chẳng còn lo hàng xóm nghe tiếng Phương bị đòn nữa. Phương bắt đầu lảo đảo đứng không vững nữa.
Rồi bố cũng ngừng đánh. Ông đỡ Phương đứng lên ôm Phương vào lòng khẽ khàng, vụng về lau nước mắt cho con gái.
Khi cơn nức nỡ dịu lại, Bố đẩy Phương ra, ông rót ly nước lạnh đưa cho Phương. Ông ra lệnh:
- Uống đi, rồi ta nói chuyện.
Phương lặng lẽ uống hết ly nước, thấy dịu lại cơn đau và sợ.
- Tại sao con lại nói dối bố hả Phương?
Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tập hồ sơ đăng ký thi đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm và muộn phiền vời vợi.
Câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:
- Con... xin lỗi bố...con...con... bố ơi, con không thể chỉ lo tập trung vào việc học được.....mẹ bênh thế này.....Con....không thể .... để bố một mình vật lộn vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học..... Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con không thể bố ơi....tha lỗi cho con bố nhé..... Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ,. Bố nhé....đừng giận con......con hứa sẽ thi đại học mà.....con hứa.....
Ôm Phương vào lòng, Bố khẽ vuốt tóc Phương vừa nói nhỏ:
- Dại lắm con ạ, Bố lo được....lo được.....tương lai của con đấy con gái.......hứa với bố năm sau thi lại và phải đậu con gái nhé......hứa nhé....
Phương thút thít trong ngực bố thì thầm:
- Con hứa,....con hứa....với bố......
Lần đầu tiên trong đời, Phương nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ngân ngấn nước.
Truyện hay lắm bạn ơi. Ngày nào mình cũng check blog bạn chờ truyện mới. :3
Trả lờiXóaCám ơn bạn ủng hộ nhé. Chỉ tội mình viết chậm lắm. Thông cảm bạn nhé :)
Xóa