Hạnh đứng trong góc, trong tư thế chờ đợi một trận đòn
phạt. Nàng đứng thật thẳng cách bức tường 5cm, dướng mình trên những ngón chân,
trán chúi về phía trước tựa vào tường, phần dưới nàng hoàn toàn trống trãi,
chiếc quần đã bị cởi. Những khi Hạnh sai phạm anh luôn bắt Hạnh đứng thế này
chờ đợi. Hạnh thật mong manh và dễ vỡ trong những lúc thế này.
Hạnh đã đứng thế này nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy
cơn lo sợ, hồi hộp làm nàng chẳng dám thở mạnh. Dù đôi bàn chân mõi nhừ với
những ngón chân đau đớn vì cách đứng nhướng người nàng vẫn cố hết sức đứng yên
không cục cựa thay đổi. Bởi nàng biết, bất cứ lúc nào cánh cửa phòng ngủ cũng
có thể bật ra và hậu quả là trận đòn sẽ càng dữ dội hơn nếu anh bắt gặp nàng
thay đổi vị trí, sẽ cho rằng nàng không thật sự hối lỗi và không nghiêm túc
nhận hình phạt.
Rồi cửa phòng mở, tiếng chân Minh đi lại trong phòng.
Anh ngồi xuống mép giường nhìn về phía
vợ. Thời gian như ngưng động. Anh biết đã đến lúc và Hạnh cũng cảm nhận
được điều đó. Những diễn biến gì đã diễn ra trong tâm trí của họ trong phút
giây ngắn ngủi đó, giây phút trước khi anh gọi tên nàng, cảm giác yêu thương
tràn ngập và đâu đó vương vấn chút lãng mạn, gần gũi của những cặp đôi.
Nàng đến bên anh nằm vắt mình qua chân anh, tay chống
xuống đất để đở thân hình đanh chúi xuống vì đôi mông được nhỏng lên cao, hoàn
toàn chông chênh, không gì che chắn nàng đón trận đòn từ tay chồng phát xuống
một cách vật vã.
Trận đòn bắt đầu bằng môt trận mưa bạt tay, tay anh
đánh nhanh, đánh chậm, nhưng luôn mạnh và dứt khoát, đôi mông nàng nóng rát đau
đớn, làn da mông như mỏng dần mỏng dần đi, những tiếng khíc cố nén của Hạnh giờ
đã phải bật ra thành tiếng nức nỡ van xin, cơ thể nàng bắt đầu dãy dụa trên đôi
chân chồng. Nhưng Minh vẫn vậy, vẫn phát thật lực vào đôi mông tội nghiệp của
vợ.
Rồi anh ngừng nhưng trận đón chưa kết thúc. Nàng lại
nằm sấp trên giường chổng mông đón những làn roi da sần xùi to bản, những roi
dây da quất xuống hằn lên những vết rát, đốt cháy vùng da thịt mềm của đôi mông.
Từng roi, từng roi một được quất xuống, ngọn lửa ngày càng bùng cháy rát, nó
đốt cháy tất cả sự gan lì, bướng bỉnh của nàng, nó đốt cháy tính ương bướng,
háo thắng, đốt cháy sự kiêu ngào, tự cao và bao thứ sân si khác trong nàng. Rồi
như được cởi bỏ tất cả, mọi thứ trong thế giới màu xám của nàng được hòa tan,
rửa trôi. Tất cả những muộn phiền lo
lắng, những mệt nhọc của sự dối trá, lấm liếm, những đam mê quên giới hạn cũng
được gội rữa sạnh bằng những nước mắt, nước mắt tuôn như gội rữa những bụi bậm
của cuộc sống, nàng thấy hồn nhẹ hững, dù đôi mông đang đau nhói từ cơn. Nàng
lặng lẽ đón nhận hình phạt, cơ thể như dịu đi, còn lại chỉ là sự cam chịu và
chấp nhật và phục tùng.
Cùng lúc đó trân đòn cũng ngừng lại. Những ngọn roi
không còn quật xuống những cơn đau rách da. Bàn tay anh đang mát lạnh đang nhẹ
nhàng xoa đôi mông rát bỏng của nàng. Minh ôm vợ vào lòng vụng về dỗ dành như
đứa trẻ. Hạnh nức nỡ, thút thít trong lòng anh.
Cho tới khi Hạnh ngừng cơn khóc, Minh đặc nhẹ vợ xuống
giường. Lại những vuốt ve nhẹ nhàng , âu yếm, những mơn trớn yêu thương vợ
chồng. Những cơn đau xác thịt còn lại, dù có mãnh liệt đến mấy cũng như gia vị
tăng thêm hương vị của yêu thương, như chén muối ớt cay xé miệng nhưng không
thể thiếu bên dĩa xoài xanh. Hay như vị đắng của tim sen có tác dụng giúp giấc
ngủ tìm đến nhẹ nhàng và sâu lắng hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét