Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Mẹ 1

Mẹ rất yêu tôi. Từ những va chạm trong cuộc sống của chính mình, Mẹ chăm tôi kỹ càng hơn. Bà lo sợ tôi sẽ vấp vào những sai lầm thời non trẻ, sẽ khó khăn khi trưởng thành. Mẹ theo dõi tôi rất sát sao. Từ chuyện học, cách ăn uống, bạn bè và những giao tiếp trong ngoài, tất cả trong vòng kiểm tỏa của mẹ. Mẹ bảo, khi nào con còn ở với mẹ, thì mẹ có trách nhiệm dạy dỗ con nên người. 

Mẹ nghiêm khắc, hay la, hay đánh đòn. Còn tôi lại ham chơi, lười việc nhà, sách vở lôi thôi, cứng đầu khó bảo, kết quả chuyện tôi ăn roi từ mẹ là chuyện.....thường ở huyện. 





Mẹ muốn luyện con gái thành một thục nữ như bà ngoại đã rèn mẹ, mẹ áp dụng những kỷ luật sắt và luôn dành cho con gái những trận đòn nhớ đời khi con vượt rào kỷ cương. Câu chuyện của mẹ sau trận đòn luôn bắt đầu bằng "Ngày xưa bà ngoại... ”.

Có lẽ vậy giữa chúng tôi luôn có những xung khắc ngầm, ít nhất là từ tôi, vì tôi vốn như một con ngựa chứng và mẹ là một người thuần ngựa kiên nhẫn nhất quả đất. Mỗi khi tôi sai phạm mẹ sẽ thẳng tay quất không thương tiếc, dù sau mỗi trận đòn, nhìn đôi mông hằn những lằn roi rướm máu của tôi mẹ lại lén đưa tay chùi nước mắt rồi cằn nhằn, như giải thích, như tự trấn an:
- Bé không vin, lớn gãy cành. Không dạy dỗ cho nên thân thì lớn chỉ có mà ăn hại đời.


Tôi lớn dần trong vòng tay và sự giáo dục của mẹ cùng với những trận đòn đau. Tuổi thơ đi qua, tuổi trẻ với cái thói tự ái, pha đỏng đảnh cao ngút trời, tôi bắt đầu phản ứng khá gây gắt mỗi khi mẹ rầy la. Kết quả, tôi nhận được những trận đòn đau hơn. Với mẹ, con cái vẫn luôn cần được dạy dỗ dù nó có bao nhiêu tuổi đi nữa. Kỷ luật và sự trừng phạt luôn không thể thiếu trong đời sống. Đã có những ý nghĩ trong tâm tư tôi, mẹ là điều gì đó thiệt là phiền hà, cổ hũ và không bao giờ chịu lắng nghe hay hiểu ý tôi, với mẹ chỉ có những ngọn roi. Tôi sợ và ghét mẹ.




Mẹ luôn có quan niệm “có con gái như chứa quả bom nổ chậm trong nhà" vì bây giờ bọn trẻ yêu đương sớm và cởi mở quá, nhỡ có vấn đề gì thì khổ cả một đời con và xấu mặt bố mẹ. Vì vậy mẹ kiểm soát tôi chặt chẽ, kỹ càng về khoảng thời gian. Đi phải xin phép, về phải thưa trình. Giờ giấc phải rõ ràng. Nếu sai phạm, mẹ sẽ lột quần tôi ra và ''chát" "chát" ''chát" "chát" ''chát" "chát" sẽ không ngừng vang lên. Mỗi khi đánh đòn tôi mẹ luôn bắt tôi tuột quần, bà bảo, cái quần chẳng làm nên tôi nên nó không phải bị đòn chung với tôi. Tôi ghét mẹ lắm mỗi khi như thế, nhưng tôi lại chẳng muốn ra riêng, xa mẹ. Tôi vẫn lắm những mâu thuẫn.








Vâng có nhiều thứ tôi ghét mẹ lắm, nhưng dù có ghét thế nào tôi vẫn hiểu vì bà thương yêu tôi. mẹ đánh tôi đau bà cũng đau. Dù ghét mẹ, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mẹ, ừm, thật sự là một phụ nữ tài giỏi, cứng cáp và mạnh mẽ.

chuyện về mẹ thì viết tới khi nào mới hết.....

còn tiếp.....






Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Hạnh phúc


Đan kéo tôi vào lòng anh. Tôi úp mặt vào ngực anh thút thít khóc. Khi cơn nức nở dịu lại tôi thấy mình bình an quá trong vòng tay anh.

Anh dỗ tôi:
- shhh.......nín đi em, tất cả đã qua. Anh thương.....

Cơn đau của trận đòn vẫn chưa dịu bớt. Những ngọn roi của anh đã quất xuống không chút nương tay. Đau quá, nhưng âm thanh của giọng nói anh, dịu dàng, yêu thương làm sao. Tôi như được xoa dịu bởi một dòng chảy mát lành.

Anh dìu tôi về giường ngủ, chỉnh đốn gối chăn giúp tôi.

Không có 1 liều thuốc ngủ nào trên đời này lại dịu dàng, ngọt ngào và hữu hiệu hơn trận đòn đau của Đan. Có lẽ đó là do sự nhẹ nhõm khi trút bỏ được những lo âu, khi biết sau trận đòn đau mọi thứ sẽ là một bắt đầu mới. Tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp giữa chúng tôi. Có lẽ do những nỗi sợ hãi bị phát hiện được trút bỏ, tôi biết mình được thứ tha, và cũng có lẽ do những ngọn roi quất xuống cơ thể làm tan những muộn phiền. Hay là tất cả công lại, tôi cũng không chắc lắm. Nhưng luôn luôn sau mỗi ăn đòn, giấc ngủ thường đến với tôi rất nhẹ nhàng và êm dịu.

Đan cởi quần áo và leo lên nằm với tôi, chỉ để ôm tôi vào lòng. Tôi dịu dàng nép sát vào anh như con mèo nhỏ. Mặc cho những cử động va chạm thân thể có lúc làm tôi đau rát. Nhưng được nép người vào anh, được anh xiết chặt trong vòng tay rắn chắn, được hít thật sâu mùi hương đàn ông từ chồng, được ép sát đôi mông trần rát bỏng của mình vào cơ thể anh, cho tôi một cảm giác an lành, hạnh phúc,. Một thứ cảm giác tuyệt dịu nhất mà tôi được biết.



Cứ như thế tôi nằm yên tận hưởng những dịu ngọt thấm qua cơ thể mình và chìm dần vào giấc ngủ ngọt ngào. Đan vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng xoa lưng tôi. Mông lung trong giấc mơ đẹp tôi thoảng nghe tiếng Đan:
- Mèo nhỏ, đừng bao giờ rời xa anh nhé, biết không......

Sự kết hợp của đôi mông đau rát, vòng tay yêu thương anh ôm tôi và tình yêu trong giọng nói của anh làm tôi cảm thấy mình được bao bọc bởi hạnh phúc êm dịu như được bay bổng giữa đám mây trắng bồng bềnh, êm ái. Thứ hạnh phúc mà tôi tin chắc là rất ít người từng được nếm trải.




Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

Đồng Thuận

Trước mỗi trận đòn anh luôn hỏi|
- em biết rằng dạy dỗ và trừng phạt em là trách nhiệm của anh chứ?
Và câu trả lời của tôi luôn là
- dạ, em biết.

Tiếp theo là:
- em thấy sai chứ?
- dạ
- sai thì thế nào?
Tôi lại lí nhí:
- dạ....bị phạt đòn ạ
Dù bụng đang đánh lo tô, đầu óc căng thẳng và xấu hổ đến nghẹn lời. Nước mắt chỉ tuôn chực trào.

- em chấp nhận để anh đánh đòn, đúng không?
Tôi lại lí nhí:
- dạ
Anh lại ra lệnh:
- được, tụt quần xuống và ra đây...
Tôi ngoan ngoãn làm theo vì biết mình sẽ không thể trốn lánh trận đòn...

Và như thế, những mẩu đối thoại ngắn thế thôi giữa tôi và anh gần như trở thành một thông lệ. Chúng giúp tôi tạo ra được sự cân bằng sòng phẳng : vâng tôi sai, tôi sẽ bị trừng phạt, sau trận đòn đau tôi sẽ được xoá tội, tôi sẽ được yêu thương xoa dịu.

Việc tôi chấp nhận để anh đánh đòn, nhờ vậy như một sự tự nhiên của vận hành âm dương. Âm đồng thuận để dương trừng phạt. Rồi âm và dương sẽ giao hoà.










Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

sau trận đòn

Sau khi quất một trận vào mông tôi những roi đau nhờ đời, anh bắt tôi ngồi xuống ghế viết 1 bản tường trình về ngày hôm nay, về trận đòn và lý do bị ăn đòn. 

Chiếc ghế có mặt ngồi không được bọc nệm, chiếc ghế gỗ cứng của những ngày tháng sinh viên bào mòn đũng quần, chiếc ghế thường ngày nhưng hôm nay khác lạ. Đôi mông vẫn trần và đau rát. Một sự kết hợp không hề dịu dàng.





Cơn đau rát từ đôi mông không dứt. Mỗi cữ động điều nhắc nhở tôi về trận đòn. Nhắc tôi nhớ, tôi thuộc về anh, nhắc tôi tuân theo những quy định của anh. Nhưng quan trọng hơn cả tôi biết mình là của anh và tôi cần anh. Bởi xuất phát từ những quy củ anh đặt ra là sự lo lắng và chăm sóc, bắt nguồn từ những trận đòn đau là hành động chặn đứng cơn lao dốc của tôi.

lần đầu hay lần cuối _end

Nhớ ngày xưa má vẫn mắng cái tính luộm thuộm của nàng. Ba nàng thì lắc đầu bó tay. Các cụ cứ lo mai này sẽ bị ông bà xui gia mắng vốn, gửi lại vì tính ham chơi quên việc của cô con gái.

Ngày nàng quen Minh ba má nàng rất vui, ông bà thích Minh ở tính nết kỹ càng, chu đáo biết quan tâm mọi người, chu chỉnh trong công việc và cuộc sống. Minh lại chỉ sống tự lập có một mình ở thành phố này như vậy nàng sẽ không phải làm dâu. Tuy vậy, 2 cụ cũng thấy lo khi tính nết của nàng và Minh hình như là sự đối đầu của 2 cực. Nàng trẻ con ham chơi bao nhiêu thì Minh lại nề nếp trật tự bấy nhiêu. Nàng bừa bãi thì Minh ngăn nắp. Nàng hay quên, dù rất nhiệt tình, dễ thương với bạn bè, người thân nhưng lại thiếu sự chu đáo. Còn Minh lại luôn chu đáo, anh không có nhiều bạn nhưng luôn dành những quan tâm cho bạn bè, người thân. Anh chưa 1 lần quên ngày giỗ của ông bà nội ngoại nàng. Sinh nhật ba má nàng anh luôn chu đáo quà cáp. Còn các cháu nàng thì rất quí dượng Út vì anh luôn có những món quà bé bé xinh xinh cho các cháu như 1 con barbie, hộp lego hay 1 cuốn sách thiếu nhi hay mới xuất bản. Còn nàng thì....chỉ chờ anh nhắc nhở.

Tuy khác biệt nhau nhiều vậy nhưng họ yêu nhau với lòng tin với tình yêu họ có thể sang bằng được những khác biệt, khập khễnh. Ba má và anh chị nàng mong nàng một ngày nào đó sẽ rũ bỏ trẻ con để làm người lớn và mong anh có thể giúp nàng trưởng thành. Họ cũng không quên dặn dò nàng đã làm vợ và sẽ làm mẹ thì phải bớt tung tăng bạn bè cafe mà để giờ lo chuyện nhà cửa gia đình riêng. Mẹ nàng ‘con cứ bừa bãi coi chừng mất chồng vì nhà không ấm thì chồng sẽ ngại về nhà mà tìm chốn vui khác.’

Nàng chưa bao giờ thấy những lời khuyên đó là cần thiết vì từ ngày lấy chồng đến giờ nàng còn vui hơn thuở xưa. Minh luôn yêu chiều và nhường nhịn nàng, Ngọc vẫn đi làm 3 ngày mỗi tuần và tung tăng với bạn bè, những ngày cuối tuần ríu rít bên chồng. Đây chẳng phải là lần đầu nàng để nhà cửa rối loạn đi chơi với bạn, những lần trước Minh còn về trước nàng, anh dọn dẹp xong nàng mới về. Vậy mà, hôm nay.....nàng chợt thấy lo buồn, chẳng lẽ anh đã bắt đầu chán ghét mình....mà mình cũng thật hư, thật đáng ghét mà....ý thức nhận biết lầm lỗi đang dằn xé trong nàng, nước mắt nàng lại rơi, lần này rơi vì nàng hiểu mình đã làm Minh buồn thật nhiều.

Miên man trong những nghĩ suy nàng không nhận ra Minh đã đến sau nàng từ lúc nào. Anh đặt tay lên vai xoay Ngọc lại. Giọng anh nghiêm, đượm chút buồn:
- Ngọc, em đã suy nghĩ về việc mình chứ?
- Dạ
- Em thấy sao? Em có đáng bị phạt không? Em có thấy sai chưa?
Ngọc lí nhí:
- Dạ, em….xin lỗi. em sai rồi!
- Sai thì phải bị phạt. Lên giường nằm sấp xuống.
Có sắc lạnh trong giọng nói anh làm Ngọc ngoan ngoãn làm theo lời anh không dám cãi. Nàng lặng lẽ nằm sấp lên giường, chờ đợi.

Minh tháo sợi dây nịt da của anh ra và gấp đôi lại.

- Ngọc, anh lần này anh đáng để em nhớ, đừng bày bừa nghe chưa? Nhà cửa bữa bãi, bếp núc không ấm lửa, ăn hàng quán suốt. Chúng ta còn giống là gia đình nữa không? Anh thật đôi khi nản đến không muốn về nhà nữa. Em có muốn vậy không Ngọc?

Ngọc như tỉnh mộng, nàng thấy xấu hổ, đúng là nàng thường để nhà cửa bê bối và rất lười nấu nướng. Một tuần Ngọc và Minh chắc phải ăn ngoài đến 5 ngày, mỗi ngày 3 bữa. ‘Ôi lạy chúa, sau con lại để sự việc đến nông nổi này cơ chứ!’ Ngọc than thầm.

Giọng đầy hối hận:
- Em xin lỗi! em sẽ cố gắng sữa đổi!
- Anh sẽ phạt em 20 roi bằng dây nịt. em có ý kiến gì không? Nói trước, sẽ đau lắm đấy. Nếu em không muốn có thể đứng lên bỏ đi, anh sẽ hiều sự chọn lựa của em cho cuộc hôn nhân này.
- Em, em….
- Em cứ suy nghĩ nhưng nhanh lên, anh không có kiên nhẫn để đợi chờ lâu đâu.
 Ngọc nuốt cục nghẹn, hít một hơi thật sâu, lấy can đảm trả lời:
- xin anh phạt em đi! Là em có lỗi….em chấp nhận hình phạt ạ.
- Được, vậy thì nằm yên đón nhận và cảm nghiệm từ roi, từng cơn đau nhé. Hãy nhớ đến cơn đau mỗi khi bạn em phone rủ rê café, tán gẫu hay shopping nhé.
- …..
- Em sẳn sàng chứ?

Trong bụng Ngọc đang đánh loto, trả lời làm sao đây? Ai lại sẳn sàng nhận dây nịt vào mộng đây chứ??? Từng ngọn roi sẽ làm rách mông nàng chứ chả chơi. “Minh ơi, anh hỏi chi ác thế” Ngọc thanh thầm.  Cắn răng, bấm bụng nàng đáp:
- Dạ!
- đừng dại dột dùng tay đỡ cho mông nhé! Em sẽ không được đụng đến đôi mông của mình nếu anh chưa cho phép. Rõ chứ!
- Dạ
Câu dạ của Ngọc vừa dứt thì…
“Chát”
- Á,….ui da.
NGọc thét lên, như 1 phải xạ tự nhiên nàng đưa tay ra sau xoa đôi mông đang rát đau.
- NGọc! anh nói thế nào?
NGọc vội rút tay về, thút thít, lí nhí:
- xin lỗi anh!
- anh không muốn có lần nữa nghe không?
- Dạ
 “chat, chát, chát”  ba roi xé gió rơi xuống nhanh, mạnh tạo thêm 3 lằn đỏ, nổi lằn trên đôi mông Ngọc.
“á…….auw!!!!!!! auwwww!!!!!” NGọc gào to.
- ối anh ơi, chết em mất.
- Ngọc, nếu em muốn hàng xóm của chúng ta cùng thưởng thức cơn đau của em thì em cứ tiếp tục nhé!

Dứt lời “chát” “chát” “chát” từng nhịp roi lại rơi xuống đôi mông NGọc. Những lằn roi giờ đang chẹn chúc, nằm đè lên nhau. Ngọc đau thấu da thịt, nhưng âm lượng của những tiếng “auww!!!!!” đã giãm nhiều. Nàng dấu mặt vào sâu trong gối. nhũng tiếng thét nhờ vậy cũng được ngăn chặn nhiều.

“chát” “chát” “chát” những lằn roi vẫnMinh được quất xuống điều đặn. Ngọc đau quá, nàng cắn răng vào gối để kiềm những tiếng thét cứ chực thoát ra khỏi cổ. Đau quá! Đau quá! Ngọc chưa bao giờ phải chịu đau thế này. Ngọc rên rĩ:
- Mình ơi, đừng đánh nữa em đau lắm.
- Như vậy em sẽ nhớ.

“chát” “chát” “chát” Minh lại dùng sức quất dây roi da xuống da thịt vợ. Anh thấy vợ đau đớn, khóc thảm, quằn quại dưới những ngọn roi cũng đau lắm. Minh muốn quẳng ngay sợi dây nịt, ôm lấy Ngọc mà vuốt ve, dỗ dành. Nhưng có một sức mạnh của lí trí ngăn anh lại. Anh biết mình phải hoàn tất trận đòn chính anh đã đưa ra nếu không muốn mọi thứ sẽ đảo lộn, thất bại trong việc dại dỗ vợ sẽ khiến anh không muốn gặp vợ nữa và hậu quả có lẽ là sự gãy đôi của cuộc hôn nhân này.

“chát” “chát” “chát” “chát” “chát” “chát”  “chát” đôi mông của Ngọc giờ đã ngã màu mận tím. Còn Ngọc cũng đã hết sức vùng vẫy. Nàng nằm yên cắn răng, gồng mình đón nhận những cơn đau rát mông. Ngọc đau lắm rồi, nàng có cảm giác đôi mông của nàng giờ chắc phải xưng to ghê lắm. Da mông của nàng chắc đang bị rách nhiều nơi.
- Ngọc!
- Dạ.
-đây là roi cuối cùng, anh sẽ đánh mạnh hơn những roi đã qua. Anh mong nó cũng la roi cuối cùng anh phải đánh em. Nhớ không?
- Dạ, em sẽ không dám nữa. Em sẽ nghe lời anh.
- Nằm yên!
“chát” roi cuối được Minh dùng sức quất thật mạnh. Ngọc như chồm lên vì đau. Cánh tay được đưa lên không về phía sau nhưng Ngọc kịp dừng lại. Nàng không muốn sẽ bị đòn thêm. Nàng thét lên ‘áaaaaa’ 2 tay nắm chặt lại đấm nhanh xuống mặt nệm.

Trận đòn đã kết thúc, Ngọc vẫn nằm sấp thút thít khóc. Tay nàng vẫn không dám xoa mông dù rất muốn. chưa có sự cho phép của chồng nàng vẫn nằm ở vị trí chịu phạt. Nàng biết cái tướng nằm của nàng lúc này đáng xấu hổ lắm, nhưng thay đổi tư thế vào lúc này là điều dại dột nhất nàng dám nghĩ đến.


Có bàn tay mát lạnh đang dịu dàng xoa đôi mông rát bỏng. Lòng Ngọc chan hòa, dù còn rất đau rát Ngọc vẫn cảm nhận được những yêu thương từ bàn tay kia truyền đến. Ngọc khép mắt tận hưởng sự ân cần, dịu dàng từ người đàn ông của nàng. Thời gian xin cứ ngừng trôi để giây phút này là vĩnh cữu.

Minh đánh nhẹ lên mông vợ lôi nàng về thực tại.
- Vợ nè, dậy đi em, dậy dọn dẹp bãi chiến trường của em đi chứ. Từ lần này anh sẽ không dọn cho em nữa đâu. Chiều em quá em hư. Phải phạt roi may ra mới khá được.
- Anh…..
- Thôi, không nói nữa. anh đi tắm đây, em mặc đồ vào rồi đi dọn dẹp nhé.
- Dạ.

Nhìn theo chồng vào nhà tắm Ngọc thấy thương anh vô hạn. Anh đi làm từ sáng, giờ đã gần 7 giờ tối vẫn chưa được ăn, được tắm rửa gì cả. ‘mình bị đòn cũng đáng mà’ Ngọc tự nhủ. Nàng mặc đồ thật nhanh rồi ra phòng khách bắt tay vào dọn dẹp.

Ngọc nhìn quanh căn phòng khách, nàng không dấu được cái nhăn mặt cũng nụ cười gượng gạo. “Trời mình làm gì mà cái nhà ra nông nổi này” nàng lắc đầu, cười méo mó “thiệt là….” NGọc bắt tay vào việc, nàng cắm cúi dọn những mảnh vỡ, bó hoa đã héo rũ, những tờ tạp chí, nhật báo, lui hui một lúc căn phòng đã ngăn nắp giống cái phòng hơn. Có những lúc lui cui vô tình chạm vào mông Ngọc đau ứa nước mắt, nàng lại lẩm bẩm “Ngọc ơi, mày lười cái mông chịu đòn, nhớ nha Ngọc đừng để có lần sau nha.”

Chợt có tiếng động lịch kịch sau cầu thang, Ngọc thấy Minh đang lui cui với chiếc máy hút bụi. Anh nhìn vợ với nét mặt tươi tỉnh của những tia mặt trời sau cơn mưa, mái tóc còn ướt, những nét bực bội đã được gội rửa sạnh.
- để anh hút bụi phụ em, em đi tắm rồi thay đồ anh đưa ra ngoài anh.
- Thôi anh….để em lên dọn phòng ngủ của tụi mình luôn.
- ừa, vợ anh ngoan quá!

Ngọc cười, lòng nàng như nở hoa vì biết anh đã không còn giận. Ngọc gom những chiếc áo rơi rớt trong phòng, những bộ đồ dang dở, nàng gom hết cho vào  máy giặt rồi thay drap giường, vuốt ngay ngắn lại chăn gối. Xong mọi việc nàng mệt muốn lả người. thấy cồn cào ruột gan, nhìn đồng hồ nàng giật mình, đã hơn 9 giờ tối rồi mà 2 vợ chồng chưa ăn tối.

Có cánh tay rắn chắt đang kéo nàng, nàng ngã vào ngực Minh, cảm giác êm ái ùa về, giọng thì thầm bên tai :
- Vợ yêu, nghỉ thôi em, anh gục rồi!
Nàng yên lặng nghe nhịp đập từ lồng ngực người đàn ông mình yêu.
- vợ yêu!
Anh cắn nhẹ vào vành tai nàng
- yêu em! Mình yêu nhé!
Nàng khẽ gật đàu, hạnh phúc tràn dâng lên môi, lên mắt. anh và nàng say đắm trong sóng mắt tình, môi tìm môi
“…..rột…..rột…..” họ chợt khựng lại, nhìn nhau rồi bật cười to.
-  vợ thay đồ mình đi ăn rồi anh đưa đi càfe phòng trà. Đói rồi…bao tử cũng biểu tình.
Nghĩ đến việc phải ngồi sau xe anh, những cái ổ gà…..vài giờ ngồi nghe nhạc, nhảy vài bài NGọc rùn người nhẹ, cái mông nàng đang lên tiếng nhắc nhở nàng phải biết thương nó.
- Thôi anh, em….cũng trễ rồi anh. Ngọc lãng tránh

Một thoáng ngạc nhiên trong ánh nhìn của anh, rồi hình như hiểu được nổi khó khăn của NGọc anh cười nhẹ
- em tắm rửa đi, anh làm đầu bếp phục vụ em nhé.
Hơn ngượng Ngọc gật nhẹ, nhìn theo lưng anh khuất sau cánh cửa, nàng đứng lên vào nhà tắm.
Những tia nước ấm áp trên da thịt làm nàng dễ chịu, mệt mỏi được xua tan, nhưng cũng những tia nước dễ chịu đó khi chạm vào mông nàng thì rát bỏng, đau rát làm nàng ứa nước mắt. Ngọc bỏ ý định sẽ đứng thật lâu dưới làn nước ấm áp này.

Trong bộ đồ ngủ nàng đi nhẹ xuống bếp. Nàng ngồi ngắm chồng làm bếp, dáng anh vẫn hút nàng như thuở còn sinh viên. Nhìn quanh căn nhà gọn gàng ngăn nắp. Nàng thấy mình hài lòng và hạnh phúc hiện diện quanh nàng. Nàng tự nhủ “mình thật may mắn”
- tà….la….vợ mơ mộng…..ăn thôi.
Tiếng Minh kéo nàng về thực tại. Như phù thủy, anh đã có chiếc nơ trên cổ, khăn vắt trên tay trái, tay phải anh là tô mì đang bốc khói thơm phức.
-  xin hân hạnh được phụ vụ quý phu nhân ạ.
- vậng cảm ơn phu quân, mời phu quân cũng thưởng thức….mì gói ạ.
Tiếng cười nói rộn rã của đôi vợ chồng trẻ vang suốt bửa ăn.

Và những yêu thương trao và nhận, miên man đam mê, ngập lụt trong bể của hạnh phúc đã không còn bị ngắt khoản bởi điều gì nữa. Chỉ có những tiếng của yêu thương của cặp đôi hiện diện trong thế giới của họ.

Những chuyển động của cơ thể nhắc Ngọc nhớ đến sự trừng phạt của chồng. Nổi đau từ đôi mông lan tỏa với Ngọc cũng ngọt ngào, điều mà trước giờ nàng không thể hiểu được. tuy vậy nàng vẫn không dám nghỉ đến một trận đòn tiếp “xin cũng là lần cuối cùng” nàng thầm thì cầu xin.
Với Minh, anh chưa bao giờ thấy được sự hấp dẫn ngoan ngoãn, dịu ngọt từ Ngọc lúc này, nàng đang cho anh cái cảm giác là người đàn ông đầy quyền lực. Cảm giác đó làm anh hưng phấn vô cùng. “sẽ không là lần cuối, anh yêu em Ngọc ạ, mèo xinh ạ” anh nhủ thầm.






Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

chào tháng 12

Tháng 12 đến với những cơn gió rét, chất chứa nhiều nổi niềm. Tháng 12 lạnh và hanh hao quá, gió xác xơ hao gầy, thỉnh thoảng vài cơn mưa rón rén, nhẹ nhàng ghé thăm. Mưa dịu dàng quá, không đủ ướt anh và em. Tay anh ấm để em biết mùa đông cũng hiền lành.

Sáng mai sương phủ những cành cây gầy trơ lá, em phà hơi đặc quánh vào khoảng không, chợt thấy ấm áp với tách cafe anh pha cho. Một ngày bắt đầu như thế là tuyệt.

Tháng 12 giấc ngủ em sâu và nồng nàng hơn. Cuộn mình trong chăn ấm, rúc vào lòng anh em thấy mình nhỏ bé. Tháng 12 em thích lười nhác vào những ngày cuối tuần. Thức dậy trong vòng tay anh em mặc thế giới bên ngoài trôi cùng mây gió.

Cám ơn anh, ông xã ạ. Cám ơn anh mang đến cho em cảm giác được yêu thương, chở che. Tháng 12 bận rộn quay cuồng, tháng 12 chạy vắt giò đuổi với thời gian. Nhưng bên anh, tháng 12 với em lại bình yên lạ.