- em biết rằng dạy dỗ và trừng phạt em là trách nhiệm của anh chứ?
Và câu trả lời của tôi luôn là
- dạ, em biết.
Tiếp theo là:
- em thấy sai chứ?
- dạ
- sai thì thế nào?
Tôi lại lí nhí:
- dạ....bị phạt đòn ạ
Dù bụng đang đánh lo tô, đầu óc căng thẳng và xấu hổ đến nghẹn lời. Nước mắt chỉ tuôn chực trào.
- em chấp nhận để anh đánh đòn, đúng không?
Tôi lại lí nhí:
- dạ
Anh lại ra lệnh:
- được, tụt quần xuống và ra đây...
Tôi ngoan ngoãn làm theo vì biết mình sẽ không thể trốn lánh trận đòn...
Và như thế, những mẩu đối thoại ngắn thế thôi giữa tôi và anh gần như trở thành một thông lệ. Chúng giúp tôi tạo ra được sự cân bằng sòng phẳng : vâng tôi sai, tôi sẽ bị trừng phạt, sau trận đòn đau tôi sẽ được xoá tội, tôi sẽ được yêu thương xoa dịu.
Việc tôi chấp nhận để anh đánh đòn, nhờ vậy như một sự tự nhiên của vận hành âm dương. Âm đồng thuận để dương trừng phạt. Rồi âm và dương sẽ giao hoà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét