Đan kéo tôi vào lòng anh. Tôi úp mặt vào ngực anh thút thít khóc. Khi cơn nức nở dịu lại tôi thấy mình bình an quá trong vòng tay anh.
Anh dỗ tôi:
- shhh.......nín đi em, tất cả đã qua. Anh thương.....
Cơn đau của trận đòn vẫn chưa dịu bớt. Những ngọn roi của anh đã quất xuống không chút nương tay. Đau quá, nhưng âm thanh của giọng nói anh, dịu dàng, yêu thương làm sao. Tôi như được xoa dịu bởi một dòng chảy mát lành.
Anh dìu tôi về giường ngủ, chỉnh đốn gối chăn giúp tôi.
Không có 1 liều thuốc ngủ nào trên đời này lại dịu dàng, ngọt ngào và hữu hiệu hơn trận đòn đau của Đan. Có lẽ đó là do sự nhẹ nhõm khi trút bỏ được những lo âu, khi biết sau trận đòn đau mọi thứ sẽ là một bắt đầu mới. Tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp giữa chúng tôi. Có lẽ do những nỗi sợ hãi bị phát hiện được trút bỏ, tôi biết mình được thứ tha, và cũng có lẽ do những ngọn roi quất xuống cơ thể làm tan những muộn phiền. Hay là tất cả công lại, tôi cũng không chắc lắm. Nhưng luôn luôn sau mỗi ăn đòn, giấc ngủ thường đến với tôi rất nhẹ nhàng và êm dịu.
Đan cởi quần áo và leo lên nằm với tôi, chỉ để ôm tôi vào lòng. Tôi dịu dàng nép sát vào anh như con mèo nhỏ. Mặc cho những cử động va chạm thân thể có lúc làm tôi đau rát. Nhưng được nép người vào anh, được anh xiết chặt trong vòng tay rắn chắn, được hít thật sâu mùi hương đàn ông từ chồng, được ép sát đôi mông trần rát bỏng của mình vào cơ thể anh, cho tôi một cảm giác an lành, hạnh phúc,. Một thứ cảm giác tuyệt dịu nhất mà tôi được biết.
- Mèo nhỏ, đừng bao giờ rời xa anh nhé, biết không......
Sự kết hợp của đôi mông đau rát, vòng tay yêu thương anh ôm tôi và tình yêu trong giọng nói của anh làm tôi cảm thấy mình được bao bọc bởi hạnh phúc êm dịu như được bay bổng giữa đám mây trắng bồng bềnh, êm ái. Thứ hạnh phúc mà tôi tin chắc là rất ít người từng được nếm trải.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét