Chiếc ghế có mặt ngồi không được bọc nệm, chiếc ghế gỗ cứng của những ngày tháng sinh viên bào mòn đũng quần, chiếc ghế thường ngày nhưng hôm nay khác lạ. Đôi mông vẫn trần và đau rát. Một sự kết hợp không hề dịu dàng.
Cơn đau rát từ đôi mông không dứt. Mỗi cữ động điều nhắc nhở tôi về trận đòn. Nhắc tôi nhớ, tôi thuộc về anh, nhắc tôi tuân theo những quy định của anh. Nhưng quan trọng hơn cả tôi biết mình là của anh và tôi cần anh. Bởi xuất phát từ những quy củ anh đặt ra là sự lo lắng và chăm sóc, bắt nguồn từ những trận đòn đau là hành động chặn đứng cơn lao dốc của tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét