Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Người đàn ông tôi yêu

Anh trầm tính, điềm tĩnh, có chút lạnh lùng, phớt đời, ngạo mạn. Nhưng cũng không tránh khỏi môt đôi khi cơn giận dữ bùng nổ. Những lúc như thế anh thật đáng sợ. Nhưng trong cơn giận dữ nổi lửa như thế anh không bao giờ chạm vào tôi dù tôi đã gây ra điều gì chăng nữa.




Giữa cơn nóng giận, anh có thể cục cằn, lớn tiếng, nặng lời la lối. Nhưng anh chẳng bao giờ hướng những thứ đó về tôi. Anh không bao giờ trút những giận dữ của những thất bại trong công việc, ngoài xã hội vào tôi. Anh sã những cơn giận dữ, sự thất vọng của mình trong phòng làm việc với cánh cửa phòng được cài chặt. Những lúc như thế anh muốn được một mình, không muốn ai tới gần, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.







Những khi anh đánh đòn, trừng phạt tôi. Anh là một điển hình của sự tự tin. Anh luôn biết phải làm gì và như thế nào. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Ở anh toát ra một quyền lực vô hình bắt tôi phải tuân phục. Và tôi yêu anh vì điều đó.

Tôi thích nhìn phong thái điềm tĩnh của anh, luôn nắm mọi mấu chốt của vấn đề và hiểu mình cần xử lý ra sao. Tôi bình an khi thấy anh nắm toàn bộ sự kiểm soát trong khoảnh khắc, không gian đó và...cả tôi, tôi cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tôi tin tưởng anh hoàn toàn để có thể giao phó cho anh bản thân mình. Khi tay anh giơ lên cao....trong trí tôi không bao giờ thoáng chút nghi ngờ anh sẽ gây hại cho tôi.










Giờ nhìn lại.....toát mồ hôi....rùn mình.....Tôi chợt cảm thấy sợ..... khi nhận ra....tôi yêu anh thật nhiều.




Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

âm thanh qua những trải nghiệm

Đôi khi đó là những cái vỗ thật nhẹ nhàng, yêu thương. Như là vỗ về an ủi, như là đồng lòng tán thưởng, hay như là một sự cảm thông chia sẽ. Một cái vỗ nhẹ gần như chẳng tạo ra tiếng động nào cả và chứa đựng một trời thương yêu, dịu ngọt.








Đôi khi nó là một tiếng ''bét'' hay ''pát'' tiếng bàn tay chạm vào da thịt với một lực và môt tốc độ nhất định. Tiếng của một con dấu bàn tay in trực tiếp vào vùng da thịt dầy nhất của cơ thể. Rồi nhịp độ âm thanh phát ra sẽ nhanh chậm hay điều đặn trong vài phút....vài phút thôi....vùng da thịt kia sẽ nóng lên chuyển màu. Những âm thanh sẽ được bè bành những tiếng thút thít...rên rỉ....




Đôi khi nó là môt tiếng......swoosh.... chát....tiếng ''swoosh'' được tạo ra khi cách tay đang cầm ngọn roi, được đưa thẳng lên không trung và quật xuống thật nhanh, tiếng xé gió. Rồi ''chát" nó chạm vào làn da đang gồng hết mình để đón nhận nó. Và ngay tức khắc âm thanh này sẽ âm vang khắp căn phòng và nhận được sự giao hưởng, một dấu chấm cảm. Một tiếng rên được cố kiềm chế, một tiếng thở gấp giữa những rên rĩ hay có khi là một tiếng thét đau đớn.






Những âm thanh của bàn tay chạm....bàn tọa. Một phần trong những kinh nghiệm mà tôi đã trải qua, đã cảm nghiệm được.








Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

Quá tốc độ

Chiều nay My trở về nhà trong tâm trạng nôn nao, chẳng hiểu vì lẽ nào, My thấy mình hồi hộp lạ. Linh tính mách My biết có điều bất thường đang chờ đón My.

Bước vào phòng khách My thấy một sấp thư và tạp chí nằm trên bàn salon. Vậy là Đan đã về nhà trước My, anh đã mở thùng thư và đem chúng vào nhà.

Tờ tạp chí My yêu thích Đẹp, số mới đang nằm mời gọi. Quẳng túi sách lên bàn, My với tay lấy tờ Đẹp, nhưng gì thế này. nằm dưới nó là 1 phong bì đã xé, tờ giấy phạt lái xe quá tốc độ đang nằm chễm chệ trên mặt bàn như trêu chọc My. My tái mặt vội vã cầm lên và muốn dấu nó ngay lập tức vào túi sách. Nhưng chợt nhận ra mình đang làm một việc dại khờ. My còn có thể dấu diếm được ư?

Có tiếng bước chân Đan từ trên lầu đi xuống, anh lên tiếng
- Em về rồi à?
- Vâng em vừa về.


Cả tuần nay mọi người vẫn còn trong cơn thảng thốt bàng hoàn và báo chí thì ngày ngày lại đăng thêm những chi tiết về một vụ tai nạn giao thông. Người đàn ông say rượu, lái xe với tốc độ cao tông chết 2 ông cháu trên đường đến trường và người phụ nữ đang trên đường đi làm. Một tai nạn thảm khốc, gây ra những đau thương, mất mát khôn xiết cho gia đình nạn nhân.

Những vụ tai nạn giao thông xảy ra hàng ngày ở đây, làm Đan rất lo lắng mỗi khi My về muộn. Anh luôn bảo:
- Mua xe cho em, thật ra là thương chiều em hay giết em đây.
Anh vẫn bắt My hứa thật cẩn thận mỗi khi ra đường.

- Anh hy vọng hôm nay em không vi phạm luận giao thông.
 Biết Đan muốn nói đến tờ giấy phạt, nhưng My vẫn làm lơ như không biết:
- Không anh ạ, em luôn.....nghiêm túc mà.
- Anh hy vọng thế.
- Em lên phòng thay đồ đây ạ.
- Khoan đã, lại đây anh cho xem cái này.


Trống ngực đánh tưng bừng, My chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này, My vẫn cố nở nụ cười:
- Gì vậy anh.
- Em lái xe kiểu nào đây, xem này, em gấp lắm hả? Vượt tốc độ, giấy phạt gởi về đây. Hay em mê tốc độ hả?
My cố chống chế:
- em.....tại lúc đó đường vắng nên......em chạy nhanh chút mà.....
- Vậy là cứ đường vắng là em cứ nhấn ga hả......đường vắng thì luật giới hạn giao thông được em dùng để đáng bóng giày à?
- em.....
- thế nào?
- Em xin lỗi, em sẽ không chạy nhanh nữa.
- em có biết anh nhận được 1 sấp 3 tờ không hả?
- em....em....
- phải phạt nặng cho em nhớ mơi được
- anh....đừng mà anh....
- Ra đây.

Không dám cãi chồng. My lúm cúm bước đến.

Đan kéo vợ nằm vắt ngang qua đùi. Anh kéo chiếc áo đầm lên cao và bắt đầu phát những cái đau điếng vào mông vợ.

Bây giờ trong nhà chỉ còn vang lên những tiếng chát....chát của bàn tay khi chạm mông và tiếng rên rĩ nho nhỏ cụa My.





Hồi lâu, Đan kép chiếc quần lót bé xíu của vợ xuống, My phản đối yếu ớt, bằng cách van xin;
- anh....đừng anh.....
nhưng chẳng gì có thể làm Đan thay đổi ý định này.



Và tiếng chát....chát....lại vang lên. Kèm theo đó là những lời dạy dỗ của Đan về quy tắt lái xe an toàn với cuối câu là ''hiểu chưa My...'' ....và....''.á......ui.....đau quá......anh ơi....'' ''em hiểu...''của My.

Sau một hồi Đan cho My ngồi lên. Chưa kịp mừng My nghe Đan bảo:
- Em ra kia đứng, tội của em là phải ăn roi mây, may ra mới nhớ mà chừa được.
- anh....em biết tội rồi mà.....em hiểu rồi.....
- em hiểu gì?
- em....không được coi thường luật giao thông

vút......chát....á......huhuhuh
- gì nữa?
- huhuhuh....em....phải nghiêm túc khi lai xe.....

vút......chát....á......huhuhuh
- giỏi. vì sao?
-huhuhuhu....em có thể sẽ gây tai nạn......







vút......chát....á......huhuhuh
vút......chát....á......huhuhuh

- thế nào?
- gây đau thương cho mình và cho người khác...huhhuh hichichic...





- em phải thế nào để không vội vàng, gấp gáp?
- em....phải đi đúng giờ.....

vút......chát....á......huhuhuh

- còn tái phạn nữa thì thế nào?
- bị đòn ạ....

vút......chát....á......huhuhuh

vút......chát....á......huhuhuh
.






- đòn thế nào?
- bị đòn gấp đôi....hichichic....huhu
- nhớ đấy. em coi chừng anh bán xe đi đấy.
- dạ...
- Đứng yên đây và suy nghĩ cho kỹ những gì anh nói đấy. Anh không bao giờ chấp nhận việc em ẩu tả với giao thông đâu. Còn nữa đừng để anh biết em vừa lái xe vừa check điện thoại đấy. Anh hứa em sẽ cho em nhớ đời đấy.....







 






Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Nơi nào bắt đầu _3

Lại lang thang trên những con phố nhỏ. Đôi chân quen với từng cơn dốc nhỏ. Đôi chân đưa nàng về chốn yêu thương, yên lành với Khải.

Giờ đây đã tìm cho mình được đáp án yêu thương, Quỳnh sẽ bắt đầu một trang mới trong cuộc đời, một trang trắng tinh chỉ ghi nhận lại những yêu thương vợ chồng.

Bắt đầu từ đâu với Khải đây sau những lỗi lầm nàng gây ra….Quỳnh sẽ về nhà, sẽ tìm anh, sẽ…..ừ sẽ thế nào nhỉ? Xin lỗi ư? Bao nhiêu lỗi lầm nàng gây ra….giờ chỉ 1 câu xin lỗi để xóa sạnh tất cả? Quỳnh khẽ lắc đầu, có lẽ Khải sẽ tha lỗi cho nàng nhưng sâu trong anh chắc khó xóa nhòa, còn nàng nàng có thể quên và tha thứ cho mình những gì nàng gây ra?

Không Quỳnh muốn mọi thứ phải được chấm dứt rõ ràng trước khi bắt đầu một trang mới, nợ nần phải thanh toán, tội lỗi phải được trừng phạt trước khi tha thứ. Quỳnh đã nợ chồng rất nhiền món nợ tình cảm, nàng đã gây ra những lỗi lầm trầm trọng đến mức có thể làm tan vỡ hôn nhân. Nàng đúng là đáng bị trừng phạt mà. Chợt Quỳnh rùng mình, anh ấy mà đánh thật thì có lẽ nàng sẽ hết ngồi 1 tuần lễ. Trong vô thức nàng khẽ đưa tay xoa đôi mông còn đau. Nhưng muốn được tha thứ để bắt đầu lại thì phải can đãm nhận lỗi và chịu phạt thôi. Quỳnh vẫn nhớ lời dạy dỗ của cha mẹ ngày còn bé.
“phải can đảm lên thôi Quỳnh ạ, đau mấy rồi cũng sẽ qua, chỉ có nỗi đau trong long mới cứ âm ĩ mãi”. Quỳnh tự nhủ với mình và rảo bước nhanh hơn về nhà.

Ngôi nhà đã hiện ra trước mặt. Quỳnh tra chìa khóa mở cửa. Phòng khách vắng lặng, buồn ngơ ngác. Khép lại cách cửa phía sau, Quỳnh bước từng bước chậm lên lầu.

Qua ánh sáng thoát ra từ khe cửa phòng làm việc, Quỳnh thấy dáng anh ngồi buồn tư lự mang vẽ mỏi mệt. Quỳnh khẽ gõ cửa rồi bước vào:
- Anh

Khải ngẫng lên nhìn Quỳnh, giọng anh nhẹ, hình như có thoáng chút vui khi thấy Quỳnh:
- em về rồi….
- Dạ
Anh nói như muốn kết thúc cuộc nói chuyện:
- anh có chút việc phải làm……em nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong Khải lại dán mắt vào màn hình trước mắt

Quỳnh ngần ngừ rồi cũng rút hết can đảm lên tiếng:
- Anh…..em…..mình có thể nói chuyện không?
Khải nhìn Quỳnh im lặng, vài giây trôi qua thật chậm

- Được, em về phòng trước chờ anh. 



Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

nơi nào bắt đầu _ 2

Ngày ấy và người ấy.......Người ấy đã xa, xa lắm khỏi thềm đời nàng, mà Quỳnh không hề biết được nguyên nhân. Hôm ấy là thứ mấy....nàng nhớ là một buổi chiều thứ bảy hẹn hò...nàng đã chờ.....và người ấy đã không đến.....

Quỳnh lắc đầu mạnh cố xua đi những hồi tưởng để trở về với thực tại. Ánh nắng cuối ngày đang dần tắt, hoàng hôn rũ xuống, gió trong vườn mơn man thổi bồng tóc rối, những cánh hoa e ấp chợt vỡ nát trong tay nàng lúc nào. Nỗi chờ đợi mang nhiều ray rứt. Nàng lại có lỗi với chồng. Nhưng chẳng phải anh đã nói nàng phải đi tìm đáp án tình cảm cho mình đấy thôi.

Sương mù làm lạnh ngắt không gian mùa đông. Gió lạnh căm làm tê liệt cơn đau da thịt của trận đòn. Nổi sợ hãi, lo lắng cùng với cái rét mướt vẫn không thể ngăn nàng đến đây.



Nơi đây có quá nhiều điều nàng chẳng thể quên. Cái gì đẹp người ta thường nhớ âu. Kỷ niệm của thuở thiếu nữ với mối tình đầu là quá đẹp nên Quỳnh cứ mãi ôm ấp giữ gìn nó trong suốt mười năm. Ngỡ sẽ mãi mãi được giữ kín trong sâu thẳm của miền ký ức và âm thầm theo Quỳnh suốt dọc đường dài năm tháng cuộc sống. Nếu không có cái ngày gặp lại hôm ấy. Nếu Đoàn không là đối tác của công ty nàng, sẽ không có cuộc hẹn nhau ở chốn cũ đầy kỷ niệm này.

- Quỳnh!
Mắt giao nhau ngỡ ngàng, ranh giới là một mối tình đã vỡ, ranh giới là hiện thực của 10 năm xa cách, ranh giới là hiện tại.

Giọt nước mắt mừng, tủi không thể nào ngăn lại. Môi nào tíu tít mỗi lần gặp gỡ ngày xưa, bây giờ bỗng im lặng không thốt được lời. Không gian chùng hẳn lại, cánh cửa tâm hồn nàng từ lâu đóng kín một quá khứ, chợt mở ra đánh thức những hình ảnh muốn được ngủ yên. Đoàn đó, vâng! Làm sao nàng có thể quên được dù nhớ trong những tủi hờn vô cớ, mặc cho những thay đổi của thời gian. Mặc luôn cả thân phận làm vợ Khải thì Đoàn vẫn nằm sâu trong trí nhớ.

Đoàn có thay đổi gì không? Trong mắt Quỳnh, Đoàn vẫn là chàng sinh viên nho nhã ngày nào mà một thuở mơ mộng nàng đã đắm chìm trong tiếng đàn, tiếng hát của chàng


........
Những buổi hẹn hò, những chiều đưa đón thoáng về rất nhanh trong trí nhớ. Tình yêu của nàng cuồn cuộn như dòng thác Cam Ly, êm đềm như mặt hồ Than Thở, là những lần Quỳnh mỏi bước rong chơi, những chiều trên thung lũng tình yêu.
Nhưng bất chợt chàng rời xa cao nguyên, bỏ lại nơi đây giảng đường mà đúng nghĩa với lòng tôi, thật là hoang vắng.

----

-Sao nhìn anh lâu thế? Không nhận ra anh à?
Quỳnh lắc đầu, vừa lúc một giọt nước mắt trong veo nhỏ xuống bàn tay:
- Thời gian ngần ấy năm mà anh cũng có thay đổi bao nhiêu đâu…
- Bây giờ em sống ra sao? Em hạnh phúc chứ?

Quỳnh im lặng dõi mắt vào khoảng tối xa xa, trốn lánh câu trả lời.
- Còn anh, chị ấy đâu rồi?
Chàng cười khẽ, ngập ngừng:
- Biết nói thế nào nhỉ? anh và cô ấy không còn sống với nhau mấy năm rồi.

Bất ngờ trước điều vừa nghe thấy, đầu óc Quỳnh chợt trống rỗng, không nghĩ ra điều gì. Một cái vòng lẫn quẫn. Tại sao ngày xưa Đoàn bỏ đi không một lời. Rồi bây giờ trở lại thì cũng vừa từ giã một người?
Quỳnh kéo cao cổ áo, những ngón tay gầy lùa vào mớ tóc dài.
- Sao thế anh, sao buồn thế…..
Quỳnh nói như 1 phản xạ tự nhiên.

Sương mù là đà ngoài cửa kính, Đoàn khẽ khàng:
- Một chút nông nổi có khi người ta phải trả giá bằng cả cuộc đời!
Ngón tay Đoàn run run mồi thuốc, làn khói như ảo ảnh loang ra:
- Nếu...nếu ngày xưa chuyện của mình ….. anh ….

Hình như có những đổ vỡ khô khan trong lòng, Quỳnh nhún vai:
- Qua rồi anh…..đã là kỷ niệm….
- Đã nhiều lần anh cố tìm dịp để trở về đây, ít nhất là để nghe em trách hờn anh.

Quỳnh nhìn Đoàn không nói. Trong yên lặng nàng nghe tiếng mình
“Đã qua thật rồi giữa anh và em, em sẽ lấy sự vấp ngã này để tự nhắc mình thận trọng hơn trong hiện tại, em sẽ yêu chồng nhiều hơn bao giờ hết, để không phải hối tiếc và sẽ không như anh bây giờ đang cố gắng quay lại để bắt đầu một câu chuyện đã kết thúc”

Nàng nhìn Đoàn như nhìn một khối vô nghĩa. Lòng lạnh băng không cảm xúc. Bây giờ trong Quỳnh chỉ còn một thắc mắc, lý do nào đã gây nên sự gãy đổ của mối tình mà ngày xưa nàng cho là rất đẹp, và cho đến hôm nay vẫn không ai có thể biết được, ngoài Đoàn:
- Em cũng mong gặp lại anh, nhưng không phải để trách hờn, mà muốn nghe anh giải thích vì sao ngày xưa anh lìa xa nơi này…
- Nếu nói rõ ra, em đừng cho là anh cố ý phân trần, thật sự thì do gia đình anh… muốn vậy!
- Anh định nói rằng anh phải chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn?

Đoàn bối rối:
- Không phải vậy...à...có thể lúc ấy anh vì bồng bột và anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, mọi người sẽ vui vẻ, nhưng anh và cô ấy không hợp nhau. Những mâu thuẫn thường xuyên xảy ra và sự nông nổi của anh đã kết thúc như thế.


Tượng đài trong nàng đang sạt lỡ và sụp đổ theo từng câu của Đoàn. Quỳnh thở dài ngao ngán. Nàng nhớ đến Khải, nhớ lại trận đòn tối qua, giờ vẫn đau rát. Để chợt thấy mình đáng bị đòn hơn thế nữa.
- Dẫu sao người phụ nữ kia cũng thiệt thòi hơn anh.
- Những ngày sau đó đối với anh là niềm hối tiếc vô hạn, anh nghĩ đến em, giá như ngày xưa em giữ anh…

Quỳnh sững sờ giây lâu và nỗi thất vọng về Đoàn dấy lên trong nàng. Tượng đài kỷ niệm mà nàng yêu quí giữ gìn, vun đắp trong suốt mười năm dài vụt tan vỡ:
- Anh thật nghĩ vậy à…. Ngày ấy anh yêu anh nhiều quá……nhiều đến ích kỷ, chỉ yêu bản thân mình thì phải…
- Đừng nghĩ về anh như thế, em không cho anh một cơ hội để anh chuộc lại lỗi lầm của anh sao?
- Có những việc em vẫn muốn bắt đầu dù biết là rất muộn, nhưng chuyện của mình thì không thể. Em chỉ muốn biết một sự thật chứ không hề có ý định níu kéo… Em đã có chồng và em yêu anh ấy. Em sẽ cùng anh ấy đi những bước trong cuộc sống…

Đoàn thảng thốt:
- Quỳnh!
- Em đã bị loại ra khỏi cuộc sống anh, em đã thất bại trong tình yêu, nhưng em không hối tiếc, bởi từ lâu em đã và vẫn sống trung thực với lòng mình, em không quen lọc lừa, cân đo trong tình cảm. Em rất tôn trọng tình yêu hiện tại của em và em không muốn nó bị xúc phạm. Em không muốn người đàn ông hiện tại của em hết lần này đến lần khác bị tổn thương vì em.
- Em không còn muốn làm một người đồng hành, người bạn, người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn của anh nữa rồi sao?

Quỳnh có cảm giác ngồi trước mặt mình là người hoàn toàn xa lạ. Nàng không thể hiểu nổi đã từng yêu Đoàn. Đã vì Đoàn mà lao đao, lận đận, vì Đoàn mà quên mất bổn phận với Khải. Vì Đoàn nàng đã bị trận đòn đau tối qua. Một trận đòn nàng đáng phải nhận. 


- Ngày xưa em đã từng mong như thế…. nhưng ngày xưa đã là quá khứ. Vai trò của em, anh đã phủ nhận, đã hấc hủi. Chúng ta chẳng nên trách nhau. Anh cứ hãy đi theo con đường của anh và dĩ nhiên nó đã không còn có em từ lâu…
- Thật sự chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa sao Quỳnh?
Quỳnh lắc đầu, một hình ảnh quá đẹp vừa vỡ nát trong miền ký ức.



Tiếng chân Đoàn rời xa. Một đóa hoa vừa rũ úa trong vườn. Giàn hoa tím càng làm cho hoàng hôn sẫm lại. Quỳnh muốn về nhà thật nhanh, Quỳnh nhói tim khi nghĩ đến Khải và những nỗi đau nàng gây ra cho anh. “Chồng ơi, em xin lỗi anh, xin lỗi thật nhiều” Quỳnh thì thầm trong cơn gió đông lạnh buốt.