Bước vào phòng khách My thấy một sấp thư và tạp chí nằm trên bàn salon. Vậy là Đan đã về nhà trước My, anh đã mở thùng thư và đem chúng vào nhà.
Tờ tạp chí My yêu thích Đẹp, số mới đang nằm mời gọi. Quẳng túi sách lên bàn, My với tay lấy tờ Đẹp, nhưng gì thế này. nằm dưới nó là 1 phong bì đã xé, tờ giấy phạt lái xe quá tốc độ đang nằm chễm chệ trên mặt bàn như trêu chọc My. My tái mặt vội vã cầm lên và muốn dấu nó ngay lập tức vào túi sách. Nhưng chợt nhận ra mình đang làm một việc dại khờ. My còn có thể dấu diếm được ư?
Có tiếng bước chân Đan từ trên lầu đi xuống, anh lên tiếng
- Em về rồi à?
- Vâng em vừa về.
Cả tuần nay mọi người vẫn còn trong cơn thảng thốt bàng hoàn và báo chí thì ngày ngày lại đăng thêm những chi tiết về một vụ tai nạn giao thông. Người đàn ông say rượu, lái xe với tốc độ cao tông chết 2 ông cháu trên đường đến trường và người phụ nữ đang trên đường đi làm. Một tai nạn thảm khốc, gây ra những đau thương, mất mát khôn xiết cho gia đình nạn nhân.
Những vụ tai nạn giao thông xảy ra hàng ngày ở đây, làm Đan rất lo lắng mỗi khi My về muộn. Anh luôn bảo:
- Mua xe cho em, thật ra là thương chiều em hay giết em đây.
Anh vẫn bắt My hứa thật cẩn thận mỗi khi ra đường.
- Anh hy vọng hôm nay em không vi phạm luận giao thông.
Biết Đan muốn nói đến tờ giấy phạt, nhưng My vẫn làm lơ như không biết:
- Không anh ạ, em luôn.....nghiêm túc mà.
- Anh hy vọng thế.
- Em lên phòng thay đồ đây ạ.
- Khoan đã, lại đây anh cho xem cái này.
- Gì vậy anh.
- Em lái xe kiểu nào đây, xem này, em gấp lắm hả? Vượt tốc độ, giấy phạt gởi về đây. Hay em mê tốc độ hả?
My cố chống chế:
- em.....tại lúc đó đường vắng nên......em chạy nhanh chút mà.....
- Vậy là cứ đường vắng là em cứ nhấn ga hả......đường vắng thì luật giới hạn giao thông được em dùng để đáng bóng giày à?
- em.....
- thế nào?
- Em xin lỗi, em sẽ không chạy nhanh nữa.
- em có biết anh nhận được 1 sấp 3 tờ không hả?
- em....em....
- phải phạt nặng cho em nhớ mơi được
- anh....đừng mà anh....
- Ra đây.
Không dám cãi chồng. My lúm cúm bước đến.
Đan kéo vợ nằm vắt ngang qua đùi. Anh kéo chiếc áo đầm lên cao và bắt đầu phát những cái đau điếng vào mông vợ.
Bây giờ trong nhà chỉ còn vang lên những tiếng chát....chát của bàn tay khi chạm mông và tiếng rên rĩ nho nhỏ cụa My.
Hồi lâu, Đan kép chiếc quần lót bé xíu của vợ xuống, My phản đối yếu ớt, bằng cách van xin;
- anh....đừng anh.....
nhưng chẳng gì có thể làm Đan thay đổi ý định này.
Sau một hồi Đan cho My ngồi lên. Chưa kịp mừng My nghe Đan bảo:
- Em ra kia đứng, tội của em là phải ăn roi mây, may ra mới nhớ mà chừa được.
- anh....em biết tội rồi mà.....em hiểu rồi.....
- em hiểu gì?
- em....không được coi thường luật giao thông
vút......chát....á......huhuhuh
- gì nữa?
- huhuhuh....em....phải nghiêm túc khi lai xe.....
vút......chát....á......huhuhuh
- giỏi. vì sao?
-huhuhuhu....em có thể sẽ gây tai nạn......
vút......chát....á......huhuhuh
vút......chát....á......huhuhuh- thế nào?
- gây đau thương cho mình và cho người khác...huhhuh hichichic...
- em phải thế nào để không vội vàng, gấp gáp?
- em....phải đi đúng giờ.....
vút......chát....á......huhuhuh
- còn tái phạn nữa thì thế nào?
- bị đòn ạ....
vút......chát....á......huhuhuh
vút......chát....á......huhuhuh
.
- đòn thế nào?
- bị đòn gấp đôi....hichichic....huhu
- nhớ đấy. em coi chừng anh bán xe đi đấy.
- dạ...
- Đứng yên đây và suy nghĩ cho kỹ những gì anh nói đấy. Anh không bao giờ chấp nhận việc em ẩu tả với giao thông đâu. Còn nữa đừng để anh biết em vừa lái xe vừa check điện thoại đấy. Anh hứa em sẽ cho em nhớ đời đấy.....

m cũng muốn 1 ng ck quan tâm csoc dạy dỗ như vậy
Trả lờiXóa