Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Người đàn ông tôi yêu

Anh trầm tính, điềm tĩnh, có chút lạnh lùng, phớt đời, ngạo mạn. Nhưng cũng không tránh khỏi môt đôi khi cơn giận dữ bùng nổ. Những lúc như thế anh thật đáng sợ. Nhưng trong cơn giận dữ nổi lửa như thế anh không bao giờ chạm vào tôi dù tôi đã gây ra điều gì chăng nữa.




Giữa cơn nóng giận, anh có thể cục cằn, lớn tiếng, nặng lời la lối. Nhưng anh chẳng bao giờ hướng những thứ đó về tôi. Anh không bao giờ trút những giận dữ của những thất bại trong công việc, ngoài xã hội vào tôi. Anh sã những cơn giận dữ, sự thất vọng của mình trong phòng làm việc với cánh cửa phòng được cài chặt. Những lúc như thế anh muốn được một mình, không muốn ai tới gần, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.







Những khi anh đánh đòn, trừng phạt tôi. Anh là một điển hình của sự tự tin. Anh luôn biết phải làm gì và như thế nào. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Ở anh toát ra một quyền lực vô hình bắt tôi phải tuân phục. Và tôi yêu anh vì điều đó.

Tôi thích nhìn phong thái điềm tĩnh của anh, luôn nắm mọi mấu chốt của vấn đề và hiểu mình cần xử lý ra sao. Tôi bình an khi thấy anh nắm toàn bộ sự kiểm soát trong khoảnh khắc, không gian đó và...cả tôi, tôi cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tôi tin tưởng anh hoàn toàn để có thể giao phó cho anh bản thân mình. Khi tay anh giơ lên cao....trong trí tôi không bao giờ thoáng chút nghi ngờ anh sẽ gây hại cho tôi.










Giờ nhìn lại.....toát mồ hôi....rùn mình.....Tôi chợt cảm thấy sợ..... khi nhận ra....tôi yêu anh thật nhiều.




2 nhận xét:

  1. bài viết thật nhiều cảm xúc, cố gắng viết thêm nhiều bài hay ntn nữa nha bạn :)

    Trả lờiXóa