Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Tháng 7 âm lịch

Tháng 7 mưa tầm tả, tháng 7 nhiều mộng mị. Tháng 7 âm lịch lòng nhiều rối rắm, bức bối, nhớ quên lẩm cẩm. Đôi khi muốn nép vào anh để khóc một trận chẳng vì sao, nhưng lại bướng bĩnh làm vẽ phớt lờ để lòng lại nóng bức đâm cáu gắt.
- chỉ tại tháng 7
Nghe xong anh lắc đầu nhẹ cười xoà. 
- cuối tuần về má đi em, đưa má đi chợ, đi chùa.
Ngần ngừ vì còn nhiều việc:
- để em xem đã....công việc còn lu bu quá
Anh dứt khoát:
- không xem gì hết, công việc cứ chờ đó, tâm em bất ổn làm cũng sẽ sai, về với má, má sẽ vui, em sẽ an, lòng bớt nặng, bớt cáu gắt bực bội.
Có chút khó chịu:
- anh biết gì? Anh ra lệnh cho em à.
Khựng lại vài giây, nhìn sâu vào mắt vợ anh nhẹ mà quyền lực:
- ừ, là lệnh.
Quay mặt tránh mắt anh, giọng khó chịu như có thuốc súng:
- anh giỏi bỏ việc của anh đi, lệnh....lệnh cái gì......không ảnh hưởng đến anh nén anh nói ngon quá......
- My! Sao vậy?
Giọng nghiêm nghị của anh cùng tiếng tằng hắng đầy đe dọa làm nàng bối rối:
-. Em....em....
Cơn bướng bĩnh như không chịu lùi bước:
- là má của em....mà.....chuyện thăm má là chuyện của em anh không phải xía vào.....má em....em tự biết....


Ui ui.....nó xong My biết nàng chết chắc.....sao vậy nè trời.....nàng đang đi từ cái sai này đến cái sai khác và vượt qua tất cả giới hạn cho phép, My đang ghét cả chinh mình
.......



Còn tiếp...

My nín thở chờ một trận cuồng phong từ chồng, nhưng tất cả chỉ là yên lặng. My lo sợ nhìn về phía chồng, nàng chỉ thấy anh yên lặng, mắt anh sầm tối, My biết anh đang cố kiềm chế. Nàng đã làm anh đau.
Một phút trôi qua lâu đến ngẹt thở, My nghe chồng thở dài, giọng anh nhẹ như đầy muộn phiền:
- em lên phòng đi....em hư quá......

My biết mình không nên nói thêm lời nào nữa, nếu không muốn làm sự việc trở nên trầm trọng hơn, nàng khẽ: - dạ - rồi lặng lẽ lên lầu về phòng.


Ngồi xuống giường My nghĩ về những điều gần đây, nàng đúng là ít về thăm má hẳn, nàng dễ cáu gắt hơn,,,,nàng luôn bào chữa vì bận việc nhiều nhưng.....lí do chính là tâm nàng không an....nàng bức rứt vì bất an.

My đứng lên, từ tốn nàng cỡi bỏ quần áo. nàng chuẩn bị sẳn sàng đón trận đòn mà nàng đáng nhận. My biết lần này nàng sẽ ăn đòn rất đau.

Gom gọn quần áo, nàng lên giường nằm sấp, đầu úp sâu xuống nệm nhưng mông thì lại nhổng cao chờ đợi, My biết anh sẽ lên phòng bất cứ lúc nào, và nàng phải trong tư thế sẳn sàng.





xin lỗi, em đã không ngoan....

Nằm đợi trận đòn quả thật là không dễ, My giận mình thật nhiều. Giận vì cái miệng làm hại đôi mông của mình. My giận mình đánh mất sự kiểm soát bản thân, My cũng giận My vì My hư quá, My cứ để má phải chờ đợi những phút My rãnh. Nước mắt lăn dài, My sai nhiều thật nhiều. Vậy là My thấy lòng bình thản để đón trận đòn, vì My đánh bị đòn mà.

Rồi cửa phòng mở, Đan bước vào, thấy My đã trong tư thế chịu đánh đòn, anh có vẽ hài lòng:
- à, em đã sẳn sàng rồi à
- dạ
- My, em đã làm gì?
- em sai rồi.....em hư....
- em biết mình sai ở đau chứ?
- em cáu gắt vô cớ.....
- còn gì nữa không?
- em....caãi anh....em không....có ý đó đâu......híc...híc
My bắt đầu thút thít....
- em có biết cái sai nghiêm trọng nhất của em là gì không?
- Em.....em....không về thăm ba má.....em...em...xin lỗi.....em luôn nghĩ đến công việc....em ....
My nức nỡ không nén nỗi sự nghẹn ngào.
- My, với anh, em thích đi làm, em thích công việc của em anh luôn ủng hộ, nhưng anh muốn em rõ ràng một điều, công việc là công việc, không đem lo lắng của công việc về nhà để cáu gắt nhau. Công việc không bao giờ được phép đứng trên gia đình em có hiểu không. Công việc không bao giờ được phép trên cha mẹ, và trên cả cuộc sống gia đình, trên cả những yêu thương. Tóm lại công việc không phải là tất cả......

- em biết....em sai rồi.....
- em cũng biết nói tháng 7 âm lịch....em có biết tháng 7 cũng là tháng để chúng ta bước chậm hơn một chút ...làm ít đi một chút để nghĩ đến ông bà, cha mẹ những bậc sinh thành không hả?.....anh thật thấy thất vọng về em....

Nước mắt trào mi, My chúi đầu thật sau vào gối để dấu tiếng nấc nghẹn, để giấu nước mắt xấu hổ....

Đan sót xa khi thấy vợ đau buồn, hối hận. Anh xoay người về phía cửa, với anh như vậy là đủ, My đã biết lỗi nàng đang hối hận, như vậy đã là một sự trừng phạt với nàng rồi.

- anh.....
My hốt hoảng khi thấy anh quay đi......My sợ những lúc anh không nói năng gì, My sợ sự lạnh lùng và hơn cả My sợ cả cảm giác tội lỗi không lối thoát của mình.

- anh ....đừng đi....em xin anh.....

Tay đã đặt lên nắm cửa Đan quay lại nhìn vợ:
- em nghĩ đi....
- anh đừng đi....

Buông tiếng thở dài hắt hiu:
- anh phải làm gì với em đây hả My?
Tim My nghẹn thắt vì tiếng thở dài buồng bã, trăm lần My chẳng muốn anh buồn vì mình....
- anh....
My nghẹn lời:
- đừng đi anh.......hãy phạt em.....em đáng bị đòn mà......hãy phạt em và tha thứ cho em.....em xin anh....
Đan sững lại, anh không ngờ My lại thốt lên những lời này, bình thường nàng rất sợ đòn, My sẽ tìm mọi lý do để trốn sự trùng phạt:
- em nói sao? em mướn anh làm gì?
My xấu hổ lí nhí:
- hãy trừng phạt em....em đáng bị đòn...
- em thật cam tâm đấy chứ?
- Dạ....em xin chịu...anh phạt.
- Được, hôm nay sẽ cho em ăn roi mây, để em nhớ mà đừng tái phạm.
rồi giọng anh chợt đanh lại:
- Cuối xuống! mông đưa lên cao. Anh muốn mỗi roi anh quất xuống, phải được em phải đón nhận trọn vẹn, không tránh né.
My sửa lại tư thế nằm theo lệnh chồng.
- anh sẽ không đánh nhanh và nhiều, nhưng sẽ đánh rất đau đấy.

My nghe anh mở tủ, My nghe tiếng vút gió của chiếc roi mây, My cảm nhận được cơn đau từ nhũng nhịp roi chậm mông. Đôi mông My đang căng hết cỡ, thần kinh My cẳng chẳng thua dây đàn, mồ hôi bắt đầu lấm tấm 2 bên thái dương. My gần như không thể chịu nổi sự căng thẳng....

- em sẳn sàng chứ?
- Dạ...
- anh muốn sau mỗi roi đòn phải cám ơn anh trừng phạt và hứa không tái phạm. Em hiểu chứ?
- Dạ...

vút....chát.............
- á......
tiếng thét được kiềm hãm tối đa nghe đau đớn tột cùng......cơn đau lan tỏa dần ra từng tế bào, My cố kiềm tiếng nấc thì thào:
- em...cám ơn anh....em không dám tái phạm.....

vút....chát.....ngọn roi thứ 2 lại được vụt xuống đôi mông.
cơn đau như cắt làm My không giữ nổi tư thế, My đau đến lặng người.....nghiến răng chờ cơn đau lịm xuống My thì thào giữa những tiếng nấc khoảng:
- cám ơn anh phạt....em không dám tái phạm.....
Rồi My gượng người nâng mông cao đón nhận đòn kế tiếp
- á....aaa..........
dù đã cố hết sức nhưng My vẫn không thể kìm nén tiếng thét khi ngọn roi thứ 3 đáp xuống đôi mông, sau vài giây My mới thốt nên lời:
- em....xin lỗi....hic hic  ..em cám ơn anh phạt....em không dám nữa......
Kiên nhẫn chờ vợ chỉnh lại đôi mông xong, anh lại lạnh lùng giang tay quất thẳng roi tiếp theo....

và cứ như thế, sao mỗi lần ngọn roi xé gió vút vào đôi mông My lại bạt hết hồn vía, lại mất vài giây mới thốt nên lời....lại cố hết sức nâng cao đôi mông đón nhận roi tiếp theo....

My chưa bao giờ bị đòn đau đến thế, cơn đau cứ đáp xuống mông rồi lan tỏa ra từng tế bào, cơn đau làm cồn cào tim óc. Nhưng chính cơn đau xác thịt ấy lại xoa dịu cảm giác tội lỗi trong My, My hiểu mình bị đòn là đáng, nên sau mỗi roi đòn My đau đến lịm người vẫn cố hết sức để nâng mông đón roi tiếp theo.

sau ngọn roi thứ 10, cơ thể My không chịu nổi nữa, My nằm bẹt, thở từng hơi mệt nhọc, My đau quá không còn thốt nên lời......góp hết sức My mới thều thào nổi:
- em...xin lỗi.....không dám nữa.....cám ơn anh......





My như lịm đi không biết gì nữa những giây sau đó. Hoàn hồn lại My cảm nhận được bàn tay đang xoa nhẹ trên mông, có bàn tay đang vuốt tóc My, mái tóc bết mồ hôi và nước mắt......My nấc lên từng cơn, tưởng chừng không thề thở nổi nữa.


Đỡ My dậy, Đan kéo vợ dậy ôm vào lòng vỗ nhẹ thủ thỉ
-ngoan nào, ngoan nào, mèo ướt của anh......


Rồi My cũng dần bình tĩnh lại, nhịp thở đều hơn, cơn nấc không còn dồn dập....nàng dụi mặt vào ngực chồng thì thào:
- em xin lỗi anh.....

Đan khẽ đẫy vợ ra, rồi nghiêm giọng:
- em ra góc kia đứng úp mặt vào tường đến khi anh cho ra.

My dạ nhỏ rồi ngoan ngoãn đi về góc phòng



My rất ghét phải đứng như thế này, nó làm My vô cũng xấu hổ. My thấy mình nhỏ bé, thấy mình hèn mọn, thấy nhục vô cùng. My chỉ muốn có cái lỗ để chun xuống. Nhưng My chẳng thể làm gì để có thể trốn trách sự trừng phạt mà My đáng bị này. My đứng đó phơi đôi mông đau rát mà không được xoa. trước mặt My chỉ là bức từng trắng xóa không cảm giác. My đứng đó tự soi mình và tự thấy xấu hổ, hối hận vì những việc mình đã làm, nước mắt từ trào ra.

Rồi Đan cũng đến, đặt tay lên vai vợ xoay người vợ lại, chỉ cần có thế My ngã nhào vào người anh, úp mặt vào ngực chồng khóc nấc nỡ, nước mắt như cơn mưa gội rữa những bất an, những muộn phiền trong lòng My, My khóc để thấy lòng vơi lo âu, để thấy đầu nhẹ những lo toan.

Đan ôm vợ vào lòng, anh lặng yên để nàng trong cánh tay anh. Anh thấy lòng nhẹ khi ôm vợ trong cánh tay, anh luôn muốn bảo bọc, che chở, bảo vệ nàng trong tay anh và đi hết những buồn vui với nàng mèo ướt của anh.

Cơn nức nỡ qua mau, Đan đỡ My về giường, đặt nàng xuống giường anh âu yếm:
- ngủ đi em, em mệt rồi, ngủ đi mèo ướt....
- anh....
- hử?
- anh ở đây nhá?
Đan lắc đầu:
- anh còn việc phải làm....
- nhưng em muốn....
Đan cười nhẹ:
- Ừ anh sẽ đem máy vào đây, ngồi ghế này vừa làm việc vừa canh em ngủ, được chứ?
My gật đầu.
- anh này?
- sao nữa mèo ướt?
- mai cuối tuần, anh đưa em về thăm má nha?
Đan nheo mắt trêu nàng
- má hả, má.....ai?
- anh......
My thấy xấu hổ và hối hận:
- anh.....còn giận à?
Dí tay lên mũi nàng, Đan cười:
- ừ, ngủ đi, mai anh đưa về thăm má mình.
- anh đưa em và má về quê thăm ngoại nũa nhá, rồi mình đi chùa quê với ngoại nha?
Đan cười:
- Được, được....mai anh sẽ chiều em, sẽ làm theo lệnh bà xã, được chưa? giờ ngủ đi, chút dậy anh đưa đi ăn rồi đi phòng trà nge nhạc, chịu không mèo ướt?
- ứ....em không đi đâu.....
My mắc cỡ thì thầm:
- người ta....đau lắm....
- ừ anh quên.....chút anh....nấu....mì gói đãi vợ nhé
My dạ nhẹ thật ngoan
Đắp cho vợ tấm chăn mỏng, điều chỉ máy lạnh vừa đủ mát, Đan xuống nhà.

Trở lại với lỉnh kỉnh giấy tờ, cùng chiếc laptop anh thấy My đã chìm vào giấc ngủ.
Đan thấy có nụ cười trong giấc mơ của vợ....
Đan thì thầm: tháng 7 âm lịch






Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Quên......

Tiễn anh xong lại muốn trở về chăn ấm, nệm êm. Sáng sớm trời lạnh, chăn nệm trở nên hấp dẫn. Tối qua lại đi ngủ muộn nên hôm nay My cho phép mình làm biếng. Chỉ thấy thương anh, phải đi thật sớm, lái xe hơn 200km để kịp cuộc họp chỉ vì tối qua anh ở lại với nó.

Tối qua.....ừ tối qua.....

- meo.....meo....
con Kitty ngái ngủ, dụi đầu và chân nó
-Bọn mình vào giường lại nhé, mèo lười?
Ngồi bệt xuống sàn nhà nựng Kitty nàng dụ dỗ.

Ui, ui ui....sàn nhà cứng còn mông My vẫn còn đau vì trận đòn tối qua.




Tối qua nàng bị đòn. Ừ, cũng chẳng phải lần đầu dù My không thường bị đòn. My bị đòn cũng đáng tội thật.

Hôm qua nàng hứa sẽ tranh thủ về sớm đưa Má đi chùa vì Ba vắng nhà. Nhưng rồi nàng quên béng mất. My tung tăng đi cafe với lũ bạn gái. Má đợi và đợi nó dài cả cổ, bà phone và nhắn tin cho My cỡ....chục lần, nhưng nàng lại...để quên phone ở văn phòng. Má lo lắng nên gọi cho anh, anh cũng chẳng liên lạc được với nàng. Anh bỏ cả việc đến công ty tìm My vì lo âu. Thấy nàng tung tăng bận rộn, nói cười từ ngoài bước vào anh thở phào nhẹ nhõm. 
Trước khi chia tay anh nói nhỏ vào tai nàng: 
- tối nay, tối nay anh sẽ xử em.



Vậy đó, bản án nàng đã biết từ trước. Cả buổi trưa, chiều My hồi hộp lo sợ. Sau bữa ăn tối, dọn đẹp nhà bếp, làm xong những công việc lắt nhắt xong My đi tắm. Nước ấm làm My bình tâm hơn, nhẹ nhàng hơn.

Vừa ra khỏ nhà tắm, anh đã ra lệnh:
- Em xong chưa? lên giường cúi xuống.
biết tội mình nàng : - Dạ-  nhỏ rồi ngoan ngoãn làm theo. 


My lấy cái mềm gấp cho cao lên rồi lên nằm vắt ngang qua. Đây là tư thế anh luôn chờ đợi ở My khi cho lệnh "lên giường cúi xuống". 

Thời gian trôi thật chậm. My nghe anh cởi dây nịt. Gấp sợi dậy nịt da lại làm đôi, anh vụt thật mạnh vào mông My không một lời báo trước.
- Pats
- A, My rên nhỏ

- My
- Dạ
-Pats
uiiii, uiiii
- Em biết tội chứ
- hic, dạ, nàng thút thít.
-Pats
- aanhnh
-Pats....pats.....pats....
anh vụt dây nịt nhanh và đều vào đôi mông trần tội nghiệp của vợ không chút thương tiếc. Còn My, đang cố đón lấy những ngọn roi đòn một cách ngoan ngoãn trọn vẹn nhất. 
- Pats...pats...pats..... giờ đây chỉ con ngọn roi lên tiếng và tiếng rên cố km nén của My.....

- Pats...pats...pats...
My đau quá, My bắt đau cựa quậy, mông đau rát tìm đường né roi. Nhưng tất cả làn những cố gắng vô vọng.

- pats...pats....pats....roi vẫn vút tới đều và đôi mông đã đổi màu mận đỏ.
- pats...pats...pats....pats....
My tiếng khóc My càng lớn hơn, nước mắt thấm đẫm một khoảng nệm....

- pats...pats....pats...pats....
- au aua....au...au...

anh tạm dừng tay:
- My
- Dạ huhuhuhu tha cho em đi anh....
- pats....pats....
- au...em xin lổi...
- pats...pats....
- ôi....em xin lỗi.
- pats...pats...
- ...đau quá....anh ơi...em xin lỗi anh.....
- Pats....pats.....

Vừa tắm xong bằng nước nóng, rồi bị đòn liền lúc, trận đòn đau hơn bình thường. Nước nóng như làm da thịt nàng căng hơn và mỏng hơn, những nhát roi quất như cắt vào da thịt nàng. Đau quá, đau quá,,,,,,,

Đan ngừng tay, anh thấy nàng đã quá đau, hình phạt như vậy là đủ.



Đặt sợi dây nịt lên lưng nàng anh bỏ ra ngoài. Đan muốn nàng nằm đó một mình để suy ngẫm về chuyện hôm nay, anh không muốn nàng được dỗ dành ngay sau khi mới bị đòn.

Khóc đã rồi nín, cơn đau đã dịu bớt. My nằm xoa mông và nhớ lại chuyện đã qua. Ừ, sao lúc này mình hay quên ghê. Chán thiệt! Cứ bận bận rộn rộn là lại quên trước quên sau, đầu óc chỉ còn lại những bản kế hoạnh, những cuộc họp những chiến lược kinh doanh, những bản thảo hợp đồng còn dang dở và những con số doanh nghiệp. Chán! Ngán! Bị đòn cũng đáng.





Ớ, My chợt nhờ, ngày mai Đan có 1 cuộc họp lúc 8 giờ sáng ở một nơi cách nhà chừng 200km, anh đâu rồi nhỉ. Đan đã bỏ đi rồi chăng? Chợt nàng ứa nước mắt, rồi thút thít vì tủi thân. Đan đã không còn coi trọng nàng nữa, anh đi không chào My, anh....anh.....ghét anh quá Đan ơi,....anh....anh.... anh...nước mắt chảy dài...My đau quá....hic...hic...My buồn....., My tủi......vì anh bỏ mặt My.......

Một bàn tay đặt lên mông nàng, bàn tay ấm, xoa nhẹ nhàng đầy yêu thương, nước mắt My lại tuôn....lần này vì mừng, Đan vẫn còn ở đây, anh vẫn yêu My.
- Đau lắm hả em?
Đan lo lắng khi thấy nàng vẫn khóc. 
My nũng nịu gật nhẹ. Anh xoa nhẹ, lau nước mắt cho My rồi dỗ dành:
- Thôi nào, anh thương, đừng khóc nữa mèo ướt....
- em tưởng anh bỏ đi rồi.....
Đan cười:
- Có thể để em thế này đi sao mèo ướt của anh.....

........

Trong tay nhau, chăn nệm nhàu nát. My thì thầm:
- không có anh, em  ngủ không được.
- Ừ, ngủ đi em, xoa lưng cho em ngủ nhé mèo ướt...
- ứ.....nàng ngái ngủ nũng nịu....anh không đi hả?
- mai anh lái xe đi sớm. Em cứ ngủ, không cần dậy tiễn anh đâu, chiều tối anh lại về.....
- em sẽ dậy với anh....
- Ngủ đi em yêu...


----

meo....meo....Kitty dụi vào tay nàng nũng nịu, đòi hỏi...Kitty kéo nàng ra khỏi dòng miên mang. My đứng lên rót sữa vào cái dĩa nhỏ cho Kitty, nó chạy ngay đến và liếm láp một cách ngon lành.
- ngoan nhé, Kitty, vui nhé Kitty
Nàng vuốt đầu nó rồi bỏ lên lầu.

Chăn gối không có anh bên cạnh cũng nhạt nhẽo. My lấy đồ vào phòng tắm nhủ thầm:
Chút nữa mình sẽ về Má, đón má đi ăn sáng, chắc bà sẽ vui. Tiếc là trưa nay mình bận họp, nếu không sẽ đưa má đi chùa rồi ghé thăm gia đình anh chi hai.








Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

18 tuổi

18 tuổi nó thấy mình lớn lắm. Nó đi học láy xe rồi đi học bằng xe máy, nó được vào bar. Nó được làm nhiều thứ mà trước đó bị cấm. Nó cũng đã tìm được 1 công việc làm thêm bên cạnh việc học. Nó đã kiếm được tiền tiêu. Đúng 18 tuổi với xã hội và pháp luật nó đã trưởng thành.


Nhưng đó là những thứ bên ngoài khung cửa thôi. Ở nhà nó vẫn cứ là con của ba mẹ nó cũng đồng nghĩa với việc nó phải tuân theo những quy tắc của gia đình.


Ba mẹ nó là những người rất nghiêm khắc và hơi có phần 'cổ'. Họ rất thương nó những vẫn luôn tâm đắc và thực hiện đứng câu ''thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi''. có đôi lúc nó mong ba mẹ nó....ít thương nó chút để nó có thể.....ngồi 1 cách vô tư mà không phải sợ....cái ghế.


Tối qua sau giờ học nó đến thẳng cửa hàng quần áo nơi nó làm việc. Công việc kết thúc vào lúc 9h30 tối. Nó thu xếp xong, dắt xe ra và về. Nữa đường nó nhận được điện thoại của bọn bạn rủ đi ăn khuya. Nó cũng thấy hơi đói nên đồng ý luôn.


Nó đến quán hẹn ăn uống cười nói vui vẻ, rồi cả bọn rủ nhau đi disco. Nó ngần ngừng, nhưng bọn bạn cứ thúc đẩy rủ rê. "ừ, chết thì chết, đi vẫn đi'' nó tự nhủ rồi hòa vào đám bạn.


Nó về đến nhà lúc 2 giờ sáng. Rón rén mở nhẹ cửa với hy vọng ba mẹ nó sẽ không phát hiện.

Đèn bổng sáng trưng. Ba nó đã ở trước mặt nó lúc nào. Ông nhìn thẳng chằm chằm nó. Nó cuối đầu né trách tia nhìn của ông, lắp bắp
- ba...con....con....
- Đã biết đừng về rồi à?
nó lí nhí:
- dạ, ba.....con.....
- con giỏi lắm, lại còn uống rượu nữa à?
- con......con chỉ uống ít bia thôi ạ.
- con giỏi...giỏi lắm....Lên nhà tắm cho hết mùi bia rồi vào phòng cho ba.
- ba...con. con 18 tuổi rồi......con có quyền mà....
Ông quát:
- à, con có quyền to quá. Đi mau cho ba.

Nó sợ hãi bỏ chạy về phía nhà tắm. Nó cởi xong đồ bước vào cabine phòng tắm, đứng dước vòi sen nước ấm làm nó thấy dễ chịu hơn khi nãy. Cồn làm nó đau dầu quá. Nó như tỉnh táo hơn và nhận ra sai lầm của mình. Nó sợ, nó biết cái gì đang chờ nó ngoài kia. Nó có thể đứng đây cả thế kỷ không nhỉ?

Có tiếng gõ cửa rồi tiếng ba nó:
- Nhi ra đây mau.
- dạ

Nó tắt nước, Với lấy khăn lau người cho khô. Nó biết không nên làm ba nó giận thêm. Nhìn quanh chẳng có đồ để thay, nó quấn vội cái khăn quanh người rồi mở cửa phòng tắm.


- vào đây cho ba
- Dạ

nó nhích từng bước về phía phòng nó.

Ba nó ra lệnh:
- tháo chiếc khăn ra

thấy nó chậm chạp làm, ba giật tắm khăn ra khỏi nó. Ông quát:
- con giỏi lắm Nhi. nằm xuống giường ngay cho ba.

nó chuẩn bị cúi xuống dường thì ba nó kéo lại rồi xô nhẹ nó té ngổi xuống giường:
- nằm ngửa ra, đưa chân lên

Cơn sợ làm nó chẳng còn biết phải phản ứng thế nào, nó líu ríu làm theo lệnh ba nó




Nó ngồi xuống cạnh giường rồi ngã người ra phìa sau, ba nó nắm 2 chân nó đưa lên cao. Tay ông đang cầm cái roi da to bảng ông mua trong chuyến đi công tác bên Anh kỳ rồi.

Nó chưa kịp định tình thì trận mưa roi đã trút vào nó không thương tiếc



Ông quất nó không nới tay. Mỗi khi ba nó đánh thì ông không bao giờ nương tay. Ông nói lúc ông đánh là ông đánh những thói hư tật xấu ra khỏi con chứ không phải đánh con nên phải quất thực lực cho nó chừa.

chát, chát chát, chát
- chừa nha Nhi
- Dạ, đau quá ba......huhuhhu

chát chát chát chát......
- đau chi chừa nè
- á...con xi lỗi ba

chát chát chát chát......
- chừa nha Nhi
- á aaaa.....dạ

chát chát chát chát......
- bia nè
- á á á

chát chát chát chát......
- nhảy nhót nè....
- á á á.....ba ới

chát chát chát chát......

chát chát chát chát......

ông cứ đánh và cứ dạy, nó cứ khóc và van xin, cứ điệp khúc đau đớn ''chát chát chát chát......'' cứ được lập đi lập lại.

không biết bao nhiêu roi đã qua, giọng nó đã khàn hẳn đi, cơ thể nó đã rã rời và mông nó đang rát bỏng tưởng không chịu nổi.

Có lẽ ba nó cũng đã mõi tay, hay ba nó thấy đã phạt nó xứng đáng với tội lỗi của nó, ông ngừng tay. Ông buông chân nó xuống.

Ngay lập tức nó co chân lại người cong như con tôm nằm lặng đi một lúc vì quá đau.
Ba nó nhìn nó lặng lẽ lắc đầu, hồi lâu ông lên tiếng:
- ba hy vọng con chữa được cái thói la cà quá xá, bia bọt không biết gì đến giờ giấc gì hết nha Nhi.
- dạ - nó lí nhí đáp trả, nó và đau lắm rồi.

- đã gần 4 giờ sáng rồi, thôi con ngủ đi, mai còn đi học.
ông nói xong bỏ đi.

còn nó, nó nằm xoa mông, tự hứa sẽ không bao giờ dám tái phạm rồi chìm dần vào giấc ngủ muộn đầy mệt mỏi với thân xác đau đớn











Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

5 bước


Khi lệnh thi hành án ăn roi mây của tôi được ban ra, chỉ bằng 1 câu đơn giản "em đi chuẩn bị đi'', thì mọi định nghĩa về thời gian với tôi biến mất. Lâu hay mau, kéo dài trì hoãn hay nhanh nhanh cho xong.....vào thời điểm đó mù mịt và vô định lắm. Thật ra đơn giản chỉ là 5 bước thôi, và thời gian của mỗi giai đoạn chẳng bao giờ tôi được báo trước hay rà đoán được, nhiệm vụ duy nhất của tôi là chờ đợi và đón nhận tất cả đến với mình bằng sự vâng lời, tuân phục tối đa.

Bước 1: tôi chuẩn bị tâm lý cam chịu đón nhận trận đòn của mình bằng cách....chuẩn bị sẳn sàng cây roi mây. Tôi cẩn thận, trịnh trọng đặt nó lên giường. (trời ơi tôi ghét và sợ cây roi này cực kỳ, thật ra chỉ muốn bẻ nó gãy cổ và vứt ngay vào đống lửa để nó vĩnh viễn biến mất khỏi đời tôi.)


Bước thứ 2+3: tôi lên giường, bò cạnh cây roi, Đầu cúi sâu, mông chổng cao.




Hai đầu gối dạng ra để giữ thăng bằng, mông chổng cao về phía sau. Và cứ giữ nguyên tư thế ấy mà chờ đợi. Lúc này thời gian đột ngột biếng lười, chầm chạm, nặng nề nhít từng chút, còn không gian như bị cô đặc đến ngộp thở, sự im lìm đầy đe dọa trước khi giông bão ập đến .... Nổi đau của tôi


Bước 4: tôi đã nghe những tiếng động, tiếng bước chân anh đang về phía phòng ngủ. Tôi đã thấy anh nhấc ngọi roi, tiếng vút xé gió trong không khí khi anh kiểm tra độ bền dẽo của roi và độ căng của dây thần kinh tôi. Rồi chiếc roi được nhịp lên đôi mông căng tròn vì đợi chờ của tôi.
- em đã sẳn sàng chứ?


sẳn sàng? tôi có thể sẳn sàng ư???? tôi có 1 câu trả lời khác không?
- dạ

Bước 5:
- ''vút, chát'' cây roi lên tiếng
-  á....tiếng tôi trả lời

- vút, chát
- áaaaaaa

- vút, chát
- áaaaaaa



Bản giao hưởng của chúng tôi bắt đầu với anh là nhạc trưởng và sự kết thúc chỉ mình anh biết.....



Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Vòng lẩn quẩn của tôi.

Gần đây tôi hay có những suy nghĩ đắn đo về những vận chuyển trong cuộc sống mình. Tại sao? là câu hỏi được tôi đặt ra nhiều nhất.....tại sao lại thế, tại sao không là vầy....tại sao và tại sao.....Những so sánh xuất hiện và làm đầu tôi muốn nổ tung...Tôi là ai, tôi muốn gì và tôi sẽ đạt được gì với những diễn biến hiện tại của chúng tôi. Tôi đang dần trở thành một người đàn bà yếu đuối, nhu nhược, ngu si, hèn nhác?????


Để rồi tôi lại hối hận tự hỏi....thật ra đã có điều gì xảy ra trong tôi. Thật ra tôi rất yêu chồng mình và tôi biết anh yêu tôi. Tôi tin tưởng người đàn ông của mình vì tôi biết anh luôn lo lắng yêu thương và vu đắp cho cuộc sống của chúng tôi. Tôi hiểu mình cần anh đến thế nào.




Khi tâm đã tĩnh hơn một chút, tôi nhìn lại mình một cách công bằng và thành thật hơn để chợt nhận ra vấn đề của mình. Vấn đề lớn nhất của tôi là tôi không thích vâng lời, vâng, tôi không muốn phục tùng người đàn ông của mình, tôi không thích nghe mệnh lệnh của anh ấy. Vì trong sâu thẩm của tôi vẫn vẫn tồn tại một con ngựa chứng ngang bướng và hiếu thắng một cách dại dột.


Chính những bản năng ngang bướng đã ban cho tôi không ít những lần ăn đòn phạt và bao lần hối lỗi. Nhưng cũng chính sau những trận đòn đó tôi lại yêu hơn người đàn ông của mình. Vòng lẩn quẩn của tôi.

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Chi cần bên anh _ end


...........


Tôi nhận ra Đan đang giữ chặt vòng eo tôi. Anh đã nhận ra những phản ứng khác thường của cơ thể tôi. Đan đỡ tôi đúng vào lúc tôi sắp buông rơi cơ thể mình. Xoay người tôi lại, nhìn thật sâu vào mắt tôi, khẽ lắc đầu, ánh mắt anh phát ra những tia lo lắng, thất vọng và muộn phiền.

Tôi đón ly nước anh đưa với sự biết ơn. Từng ngụm nước một đã giúp tôi trở lại nhịp thở bình thường, cơn buồn nôn biến mất, tai tôi hết ù, và cái lũ kiến lửa trong tôi cũng biến mất. Tôi đưa mắt nhìn anh, có bao điều muốn giải thích, năn nỉ, hối lỗi, nhưng ánh lạnh từ mắt Đan làm tôi không dám mở lời. "Võ Hoàng My, ...thôi về phòng đi" rồi anh ra hiệu cho tôi mặc lại quần.

Giọng anh trầm, nhẹ, rõ ràng, nhưng lòng tôi buồn quá, tôi thấy cả một không gian ảm đạm nghe cả âm điệu thất vọng trong giọng nói anh. Anh chưa bao giờ gọi tên họ tôi như thế này. Lạc lõng quá, xa lạ quá, tôi thèm khóc một trận vì tủi thân. Giá anh cứ nổi giận đùng đùng lên, cứ kéo cổ tôi trở về vị trí, ấn đầu tôi xuống rồi quất cho tôi những đợt mưa roi. Để tôi mặc sức gào thét, dãy dụa trong cơn đau của da thịt. Hay anh cho tôi một bài thuyết giảng nào đó và kết thúc bằng một tuyên bố tăng hình phạt, để tôi được van xin, được giải thích, được nói những lời hối lỗi.....Nhưng không anh chỉ ngắn gọn bảo tôi vền phòng đi, không điều kiện, không phạt quỳ, không suy nghĩ, không hối lỗi cũng không cả tha lỗi....tôi hụt hẫng, tôi như người đang rơi tự do, không có gì để bám víu. Tôi như bị bủa vây trong đám sương mù dày đặc, tôi sợ mất anh.

Tôi lầm lũi về phòng, nước mắt lăn dài không kiểm soát. Tại sao? Tại sao? Câu hỏi cứ được lập đi, lập lại trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ phản ứng dữ dội với một hình phạt được công bố và được đoán trước như thế này. Ngoại trừ cái lần đó, lần đầu tiên anh cho tôi làm quen với cây roi mây mập tròn này. Nhớ lúc anh tuyên bố sẽ dùng roi quất tôi, tay anh cầm cây roi uốn cong rồi "vút" xé gió vào không khí, tôi đã run lẩy bẩy toàn thân. Lúc đó 2 chân tôi lập cập không chống đỡ nổi cái thân hình.

Còn lần này, phần lớn là do cơ thể tôi những ngày vắng anh sa sút trầm trọng. Không anh, ngôi nhà của chúng tôi trở nên vắng lạnh, chiếc giường thành mênh mông, những lần về nhà trống vắng dâng ngập hồn. Những bữa ăn không anh tôi miễn cưỡng trệu trạo nhai nuốt, vô vị. Không anh giờ giấc tôi tôi lộn xộn, tôi rời nhà vào lúc 8 giờ sáng, bỏ qua buổi ăn sáng, buổi ăn anh thường nói rất quan trong cho việc bắt đầu một ngày. Trở về nhà vào sau 22.00 tối. Tôi thường xuyên quên buổi trưa, còn buổi tối tôi quấy quá, vội vàng với một món gì đó trong một quán nhỏ nào đó mà tôi bắt gặp trên đường về, sau đó tôi sẽ ghé quán bar quen thuộc làm vài ly Cocktail Zombie với nhiều Bacardi Gold hay vài shot Tequila với chút muối và lát chanh. Chỉ như vậy giấc ngủ mới về với tôi. Còn những ngày cuối tuần mới lê thê làm sao. Tóm lại tôi biếng nhác, tôi bê bối, tôi gỡ bỏ mọi phanh thắng, gạt bỏ tất cả mọi nội quy, giao ước. Tôi trở về với nếp sống thưở còn độc thân, không không phương hướng, không ngày mai, không bổn phận cũng chẳng trách nhiệm. Cái lối sống mà Đan từng bảo lối sống của ngựa hoang. Anh rất ghét.

Nhưng mà tôi cần gì chứ khi không anh tất cả với tôi đều xám xịt. Tôi biết anh đang rất thất vọng, rất đau buồn khi thấy tôi thế này. Tôi thấy tội mình nhiều, và trừng phạt là điều không thể trốn tránh hay câu giờ. Hít sâu một hơi, gom tất cả những dũng khí còn sót lại, tôi chậm chạp đứng lên và rời phòng. Giờ thì tôi biết mình phải làm việc mình cần làm.

Khi có được quyết định cho mình, tin thần tôi phấn chấn hơn một chút, nhưng cơn đau của 2 ngọn roi lại ập về. Khổ thân cái mông tôi, nó luôn phải hứng chịu những nổi đau da thịt tưởng không thể chịu đựng nổi chỉ vì tính hoang tàn, không qui củ của tôi. Ngay cả trong cơn đau tột độ nó cũng phải kiên nhẫn chờ đợi đến lúc được xoa dịu.

Tôi lê những bước chậm về phía cầu thang, tay xoa cái mông đang nhức nhói, chỉ mới 2 roi mà đã thế này, một chút nữa thôi cái mông tội nghiệp này sẽ phải điêu tàn vì đòn phạt. Thôi ráng lên mày nhé, tôi tự nhủ với mình và với đôi mông, 2 tay vẫn xoa đều, bởi tôi biết 1 chút nữa thôi điều giản dị này là một điều cấm kỵ.

Rồi cũng đến những bậc thang cuối cùng, tôi thấy Đan ngồi đó, anh đang chăm chú vào cái laptop. Sau những chuyến công tác anh luôn bị dán chặt vào công việc.

Thời khắc khó khăn đã đến. Tuy đã rõ ràng việc mình cần làm nhưng phải đến trước mặt người đàn ông của mình tuyên bố rằng đã sẵn sàng cho sự trừng phạt thật không dễ. Hít mạnh một hơi thật sâu, gom tất cả sự can đãm còn xót lại, tôi tiến đến trước anh. Anh vẫn ngồi trong tư thế cũ, không nhìn lên.
- Anh!  tôi gọi khẽ.

Mắt anh tạm rời màn hình, nhìn tôi chậm rãi rồi lại chăm chú vào công việc đang làm. Nước mắt tôi ướt mi. Đôi tay lạnh toát nhưng lại đẫm ướt mồ hôi, lòng tự nhủ ‘’mày được My”. Tôi lặng lẽ tuột quần mình xuống đến gối, cuối nhặt cây roi anh đặt trên bàn. Tôi cầm cây roi mây thật chặt như sợ đôi tay đang run rẫy của mình sẽ đánh rơi nó và tôi sẽ không đủ nghị lực để nhặt nó lên một lần nữa.

- Anh! em sai rồi, em xin lỗi! Xin hãy trừng phạt em.
Tôi đưa cây roi về phía anh. Anh ngẫng lên nhìn, tôi thấy trong mắt anh thoáng ánh lên những tia hài lòng, tôi biết mình đã làm đúng.


Anh không vội đỡ lấy cây roi, ánh mắt vẫn không rời tôi, ánh mắt đã bớt lạnh lẽo. Tôi nhìn anh van xin, trong đầu tôi là câu “anh hãy cầm lấy cây roi, hãy trừng phạt em và sau đó hãy tha thứ cho em, em van anh.” Nhưng tôi không thể nói thành lời được, tôi chỉ đứng đó và chờ đợi. Vài phút trôi qua, Đan cầm lấy cây roi từ tay tôi. Tôi lặng lẽ đi về phía sau chiếc bank, nắm vắt mình qua thành dựa lưng, tay chống xuống phần ngồi, đôi mông tôi lại phải phơi truồng, căng tròn, chổng lên trên không như khiêu khích, như mời gọi những ngọn roi. Chân tôi lại phải nhón lên mới chạm đất. Cái tư thế khủng khiếp quá!

Rồi tôi cảm nhận được ngọn roi đang nhún nhảy trên mông, tôi biết hình phạt sắp được thực hiện.

PATS! Tôi cảm thấy đau rát buốt . Tôi ngọ nguậy, lắc quẫy, giẫm đạp, nhưng ở vị trí hiện tại của tôi, những việc đó chỉ làm tôi khổ hơn và đau hơn. Tôi muốn đứng lên muốn ôm mông bỏ chạy nhưng lý trí tôi luôn nhắc nhở đây là hình phạt mà tôi đã lựa chọn. Tik, tik … tik, PATS! Lại một roi  Auwwwww. Tik, tik .. tik, PATS! Aaahhhh…. tik .. tik, PATS! Auwww đau quá anh ơi! Tik, tik .. tik, PATS! Auwww, Anh ơi! Tik, tik .. tik, PATS! Aaahhhh em chừa rồi anh ơi! Tik, tik .. tik, PATS! Auwww, Anh ơi tha cho em đi. Tik, tik .. tik, PATS! Aaahhhh em biết lỗi rồi anh! PATS! Auwww, thật mà anh. Tik, tik .. tik, PATS! Auwww em van anh. Tôi van xin trong tuyệt vọng. Đan vẫn nhịp và roi vẫn rơi đều trên mông tôi để lại những dấu ấn của nó. Anh vẫn không nói gì, vẫn chăm chú vào những đường roi. Tôi không biết anh đã quất bao nhiêu roi xuống và mình phải nhận bao nhiêu roi nữa. Đau quá! Tik, tik … tik, tik, tik …PATS!ahhhh, tôi co chân lên đạp nhanh như xua đuổi cơn đau rách da thịt.  Tik, tik, tik …Á...tôi thét lớn, nhưng ngọn roi đến chậm hơn sự chờ đợi, nó chỉ đáp vào đôi mông khi tôi đã hét xong, điều này làm khó cho sự chịu đựng của tôi. Tik …PATS! PATS! PATS! PATS! Anh đã thay đổi nhịp đánh. Tôi không còn có thể đoán được khi nào anh quất xuống để có một sự chuẩn bị tin thần nhỏ nhất. Tôi cũng chẳng còn sức để nói câu van xin nào nữa. Đau, đau, đau....không thể tả. PATS! Auwww auwwwww, anh ơi!!!! Ngọn roi đã di chuyển xuống phần giao tiếp của mông và đùi. Chân của tôi đang cháy, tôi lắc và rung động với đôi chân, tôi khóc vì đau đớn. Cơn đau đã làm chủ tôi, tôi không còn cảm nhận nổi điều gì nữa. Chỉ có đau, đau, đau......thân hình tôi co giật từ cơn, tôi như đang rơi vào cơn hoảng loạn.

Hình như Đan đã ngừng đánh, anh đang xoa đôi mông đang rực lửa của tôi. Tay anh mát quá, tôi dịu hẳn cả người, lạy trời cho giây phút này là thiên thu. Cơ thể tôi dãn dần ra, tôi bắt đầu thút thít, nấc lên từng cơn. Sự bình tĩnh bắt đầu trở về trong tôi. Đôi mông tôi quậy quọ, từng tế bào mông của tôi đang tranh nhau được anh xoa dịu.

Khi cơn đau dịu một chút, Tik, tik … tik, tik, tik Đan nhịp roi cắt đứt niềm mơ ước của tôi.
- anh ơi, anh, đừng đánh nữa anh ơi, em biết sợ rồi, em xin anh!
Nhưng Đan chỉ dùng tay ấn lưng tôi xuống, tôi biết mình phải nằm yên để đón nhận phần còn lại của hình phạt.
PATS! PATS! PATS! 3 roi liên tiếp rơi xuống mông tôi như xẹt điện,
- Auwww, auwwwww, auwwww…. tôi đáp lễ.

Đau quá! Đau quá, thân thể tôi chúi dần xuống mặt ghế, chân tôi đang dần rời mặt đất. Đan kéo tôi về vị trí cũ, và ra lệnh “năm yên” . tiếng anh như thức tỉnh tôi rằng tôi rất đáng đánh, rất đáng bị ăn đòn. Tik, tik .. tik, PATS tôi nghiến răng có kiềm tiếng thét đau đớn, nước mắt tôi trào ra, tôi đã khóc ướt cả bank. Tik …PATS! PATS auwww, auwww giờ là những rên rĩ. Một vài ngọn roi nữa tiếp theo, PATS! Auwwww, tôi thì thào ‘em xin anh! Tha cho em’ Tôi đã hết sức chịu đựng, tôi nằm đây, phó thác vào anh, linh hồn tôi sắp tạm rời cơ thể để trốn lánh cơn đau.




Những ngọn roi đã thôi rơi, tôi muốn đứng dậy thật mau, rời cái tư thế nằm này thật mau, kẻo những ngọn roi lại rơi tiếp. Nhưng tôi vẫn nằm yên đó, Đan chưa cho tôi lệnh được đứng lên. Anh biết với tư thế đó anh sẽ nhìn ngắm được rõ nhất tác phẩm của anh. Ôi tội nghiệp đôi mông! Còn nhớ có lần Đan nhắc tôi “hãy nghĩ đến cái mông của em khi em đang muốn làm điều gì đó, thương cái mông em chút đi My” nhưng tôi luôn là kẻ đãng trí, chỉ nhớ đến khi đã làm sai. Khổ mông tôi. Khổ thân tôi.

- Về góc phạt
Tiếng Đan đưa tôi về với thực tại. Tôi đứng lên, nhưng đôi chân đã không nghe lời tôi, tôi lão đão xuýt té. Nhưng anh luôn ở bên tôi trong những lúc như thế này. Anh luôn đỡ tôi đúng lúc. Tôi úp mặt vào vùng ngực rộng của anh. Anh ôm tôi trong đôi tay rắn, chỉ cần như thế thôi, tôi bình an. Nhưng anh cũng nhanh đẩy tôi ra và nhìn tôi nghiêm khắc, tôi biết hình phạt chưa xong. Tôi lết từng bước nhỏ vì vướng víu cái quần, giờ đã tuột tới gót chân, về phía góc phòng, tay xoa vội đôi mông đau, hằn những lằn roi đòn phạt.



Tôi không biết mình đã phải đứng ở đó bao lâu, với tôi nó lâu khủng khiếp. Nước mắt tôi tuôn khi nghĩ về bộ dạng của mình. Tôi có khác gì đứa trẻ lên 10 ngày xưa bị ba phạt đòn vì tội trốn giấc trưa leo trèo hái ổi. Ba cũng bắt tôi ra góc phòng úp mặt vào tường sau khi đã quất cho tôi 5 roi đau điếng. 15 năm, hình như thời gian đang quay ngược. Rồi tôi nghĩ về những việc mình đã làm, tự hỏi mình có dám hứa sẽ không tái phạm??? Tôi khẽ rùng mình lắc đầu, biết chắc mình sẽ không giữ nổi lời hứa.

Chợt có đôi tay ôm tôi từ phía sau, da thịt đàn ông thân quen, cảm giác an lành ùa về, tôi buông lỏng cơ thể, ngã vào anh, tận hưởng hơi hướng một tháng nay tôi thèm nhớ. Anh dụi đầu vào tóc tôi thì thầm “ngoan em nhé, ngay cả khi anh vắng nhà” tôi hít hà, lắc gật trong tiếng nấc, cố dấu ý nghĩ ‘không có anh, em ngoan với ai?’cho riêng mình. Anh xoay người tôi lại, thấy trong mắt nhau nổi nhớ đong đầy. Ngực anh rộng đủ để tôi tìm sự yên bình, vòng tay anh rắn chắc đủ để tôi thấy an toàn, hương đàn ông cho tôi thăng hoa. Tiếng nói anh nhắc tôi biết những giới hạn cho phép và những nụ hôn của anh làm tôi quên cả đất trời. Và ngay cả khi anh tuyên bố hình phạt, một tuần liên tiếp, mỗi sáng thức dậy tôi sẽ được điểm tâm bằng 5 phút phát vào đôi mông trần và tráng mông bằng 6 roi mây “six of the best”. Thì tôi vẫn không lo sợ gì, tôi thì thầm “chỉ cần có anh em sẽ bình an.”

Chúng tôi ôm xiết nhau, những lời yêu thương trở thành vụng dại, chúng tôi từ tốn, rồi vộ vã trao nhau yêu thương. Bên ngoài kia như biến mất, chỉ cần có nhau thù hận, tội lỗi tan biến.