Khi lệnh thi hành án ăn roi mây của tôi được ban ra, chỉ bằng 1 câu đơn giản "em đi chuẩn bị đi'', thì mọi định nghĩa về thời gian với tôi biến mất. Lâu hay mau, kéo dài trì hoãn hay nhanh nhanh cho xong.....vào thời điểm đó mù mịt và vô định lắm. Thật ra đơn giản chỉ là 5 bước thôi, và thời gian của mỗi giai đoạn chẳng bao giờ tôi được báo trước hay rà đoán được, nhiệm vụ duy nhất của tôi là chờ đợi và đón nhận tất cả đến với mình bằng sự vâng lời, tuân phục tối đa.
Bước 1: tôi chuẩn bị tâm lý cam chịu đón nhận trận đòn của mình bằng cách....chuẩn bị sẳn sàng cây roi mây. Tôi cẩn thận, trịnh trọng đặt nó lên giường. (trời ơi tôi ghét và sợ cây roi này cực kỳ, thật ra chỉ muốn bẻ nó gãy cổ và vứt ngay vào đống lửa để nó vĩnh viễn biến mất khỏi đời tôi.)
Bước thứ 2+3: tôi lên giường, bò cạnh cây roi, Đầu cúi sâu, mông chổng cao.
Hai đầu gối dạng ra để giữ thăng bằng, mông chổng cao về phía sau. Và cứ giữ nguyên tư thế ấy mà chờ đợi. Lúc này thời gian đột ngột biếng lười, chầm chạm, nặng nề nhít từng chút, còn không gian như bị cô đặc đến ngộp thở, sự im lìm đầy đe dọa trước khi giông bão ập đến .... Nổi đau của tôi
Bước 4: tôi đã nghe những tiếng động, tiếng bước chân anh đang về phía phòng ngủ. Tôi đã thấy anh nhấc ngọi roi, tiếng vút xé gió trong không khí khi anh kiểm tra độ bền dẽo của roi và độ căng của dây thần kinh tôi. Rồi chiếc roi được nhịp lên đôi mông căng tròn vì đợi chờ của tôi.
- em đã sẳn sàng chứ?
sẳn sàng? tôi có thể sẳn sàng ư???? tôi có 1 câu trả lời khác không?
- dạ
Bước 5:
- ''vút, chát'' cây roi lên tiếng
- á....tiếng tôi trả lời
- vút, chát
- áaaaaaa
- vút, chát
- áaaaaaa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét