Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Quên......

Tiễn anh xong lại muốn trở về chăn ấm, nệm êm. Sáng sớm trời lạnh, chăn nệm trở nên hấp dẫn. Tối qua lại đi ngủ muộn nên hôm nay My cho phép mình làm biếng. Chỉ thấy thương anh, phải đi thật sớm, lái xe hơn 200km để kịp cuộc họp chỉ vì tối qua anh ở lại với nó.

Tối qua.....ừ tối qua.....

- meo.....meo....
con Kitty ngái ngủ, dụi đầu và chân nó
-Bọn mình vào giường lại nhé, mèo lười?
Ngồi bệt xuống sàn nhà nựng Kitty nàng dụ dỗ.

Ui, ui ui....sàn nhà cứng còn mông My vẫn còn đau vì trận đòn tối qua.




Tối qua nàng bị đòn. Ừ, cũng chẳng phải lần đầu dù My không thường bị đòn. My bị đòn cũng đáng tội thật.

Hôm qua nàng hứa sẽ tranh thủ về sớm đưa Má đi chùa vì Ba vắng nhà. Nhưng rồi nàng quên béng mất. My tung tăng đi cafe với lũ bạn gái. Má đợi và đợi nó dài cả cổ, bà phone và nhắn tin cho My cỡ....chục lần, nhưng nàng lại...để quên phone ở văn phòng. Má lo lắng nên gọi cho anh, anh cũng chẳng liên lạc được với nàng. Anh bỏ cả việc đến công ty tìm My vì lo âu. Thấy nàng tung tăng bận rộn, nói cười từ ngoài bước vào anh thở phào nhẹ nhõm. 
Trước khi chia tay anh nói nhỏ vào tai nàng: 
- tối nay, tối nay anh sẽ xử em.



Vậy đó, bản án nàng đã biết từ trước. Cả buổi trưa, chiều My hồi hộp lo sợ. Sau bữa ăn tối, dọn đẹp nhà bếp, làm xong những công việc lắt nhắt xong My đi tắm. Nước ấm làm My bình tâm hơn, nhẹ nhàng hơn.

Vừa ra khỏ nhà tắm, anh đã ra lệnh:
- Em xong chưa? lên giường cúi xuống.
biết tội mình nàng : - Dạ-  nhỏ rồi ngoan ngoãn làm theo. 


My lấy cái mềm gấp cho cao lên rồi lên nằm vắt ngang qua. Đây là tư thế anh luôn chờ đợi ở My khi cho lệnh "lên giường cúi xuống". 

Thời gian trôi thật chậm. My nghe anh cởi dây nịt. Gấp sợi dậy nịt da lại làm đôi, anh vụt thật mạnh vào mông My không một lời báo trước.
- Pats
- A, My rên nhỏ

- My
- Dạ
-Pats
uiiii, uiiii
- Em biết tội chứ
- hic, dạ, nàng thút thít.
-Pats
- aanhnh
-Pats....pats.....pats....
anh vụt dây nịt nhanh và đều vào đôi mông trần tội nghiệp của vợ không chút thương tiếc. Còn My, đang cố đón lấy những ngọn roi đòn một cách ngoan ngoãn trọn vẹn nhất. 
- Pats...pats...pats..... giờ đây chỉ con ngọn roi lên tiếng và tiếng rên cố km nén của My.....

- Pats...pats...pats...
My đau quá, My bắt đau cựa quậy, mông đau rát tìm đường né roi. Nhưng tất cả làn những cố gắng vô vọng.

- pats...pats....pats....roi vẫn vút tới đều và đôi mông đã đổi màu mận đỏ.
- pats...pats...pats....pats....
My tiếng khóc My càng lớn hơn, nước mắt thấm đẫm một khoảng nệm....

- pats...pats....pats...pats....
- au aua....au...au...

anh tạm dừng tay:
- My
- Dạ huhuhuhu tha cho em đi anh....
- pats....pats....
- au...em xin lổi...
- pats...pats....
- ôi....em xin lỗi.
- pats...pats...
- ...đau quá....anh ơi...em xin lỗi anh.....
- Pats....pats.....

Vừa tắm xong bằng nước nóng, rồi bị đòn liền lúc, trận đòn đau hơn bình thường. Nước nóng như làm da thịt nàng căng hơn và mỏng hơn, những nhát roi quất như cắt vào da thịt nàng. Đau quá, đau quá,,,,,,,

Đan ngừng tay, anh thấy nàng đã quá đau, hình phạt như vậy là đủ.



Đặt sợi dây nịt lên lưng nàng anh bỏ ra ngoài. Đan muốn nàng nằm đó một mình để suy ngẫm về chuyện hôm nay, anh không muốn nàng được dỗ dành ngay sau khi mới bị đòn.

Khóc đã rồi nín, cơn đau đã dịu bớt. My nằm xoa mông và nhớ lại chuyện đã qua. Ừ, sao lúc này mình hay quên ghê. Chán thiệt! Cứ bận bận rộn rộn là lại quên trước quên sau, đầu óc chỉ còn lại những bản kế hoạnh, những cuộc họp những chiến lược kinh doanh, những bản thảo hợp đồng còn dang dở và những con số doanh nghiệp. Chán! Ngán! Bị đòn cũng đáng.





Ớ, My chợt nhờ, ngày mai Đan có 1 cuộc họp lúc 8 giờ sáng ở một nơi cách nhà chừng 200km, anh đâu rồi nhỉ. Đan đã bỏ đi rồi chăng? Chợt nàng ứa nước mắt, rồi thút thít vì tủi thân. Đan đã không còn coi trọng nàng nữa, anh đi không chào My, anh....anh.....ghét anh quá Đan ơi,....anh....anh.... anh...nước mắt chảy dài...My đau quá....hic...hic...My buồn....., My tủi......vì anh bỏ mặt My.......

Một bàn tay đặt lên mông nàng, bàn tay ấm, xoa nhẹ nhàng đầy yêu thương, nước mắt My lại tuôn....lần này vì mừng, Đan vẫn còn ở đây, anh vẫn yêu My.
- Đau lắm hả em?
Đan lo lắng khi thấy nàng vẫn khóc. 
My nũng nịu gật nhẹ. Anh xoa nhẹ, lau nước mắt cho My rồi dỗ dành:
- Thôi nào, anh thương, đừng khóc nữa mèo ướt....
- em tưởng anh bỏ đi rồi.....
Đan cười:
- Có thể để em thế này đi sao mèo ướt của anh.....

........

Trong tay nhau, chăn nệm nhàu nát. My thì thầm:
- không có anh, em  ngủ không được.
- Ừ, ngủ đi em, xoa lưng cho em ngủ nhé mèo ướt...
- ứ.....nàng ngái ngủ nũng nịu....anh không đi hả?
- mai anh lái xe đi sớm. Em cứ ngủ, không cần dậy tiễn anh đâu, chiều tối anh lại về.....
- em sẽ dậy với anh....
- Ngủ đi em yêu...


----

meo....meo....Kitty dụi vào tay nàng nũng nịu, đòi hỏi...Kitty kéo nàng ra khỏi dòng miên mang. My đứng lên rót sữa vào cái dĩa nhỏ cho Kitty, nó chạy ngay đến và liếm láp một cách ngon lành.
- ngoan nhé, Kitty, vui nhé Kitty
Nàng vuốt đầu nó rồi bỏ lên lầu.

Chăn gối không có anh bên cạnh cũng nhạt nhẽo. My lấy đồ vào phòng tắm nhủ thầm:
Chút nữa mình sẽ về Má, đón má đi ăn sáng, chắc bà sẽ vui. Tiếc là trưa nay mình bận họp, nếu không sẽ đưa má đi chùa rồi ghé thăm gia đình anh chi hai.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét